PHỤ HUYNH BẤT ĐẮC DĨ


Từ lúc Phó Hân khóc lóc chạy đi, Phó Uyên vẫn luôn im lặng, đợi trong phòng chỉ còn lại hai người, anh mới dùng vẻ mặt áy náy phân trần: “Phó Hân nhà tôi còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, con bé không biết việc thi đại học quan trọng thế nào, cũng chưa nhận thức được tính chất nghiêm trọng của hành vi bắt nạt bạn bè.

Tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại con bé thật nghiêm khắc, theo dõi sát sao thời gian biểu của nó, không để nó tái phạm nữa.

Tôi thay mặt Phó Hân xin lỗi cô Tả, đồng thời cảm ơn cô vì đã luôn bao dung với con bé.”
Cô Tả cũng biết hoàn cảnh đặc biệt của Phó Hân, bố mẹ mất sớm, anh trai cả ngày bận rộn với công ty, không có thời gian quản cô bé, ngay cả họp phụ huynh cũng thường xuyên để người khác đi thay.
Chỉ có điều cũng phải trách chính bản thân Phó Hân thực sự quá mức phản nghịch, càng lúc càng vô pháp vô thiên.

Chuyện gì không được làm cô bé càng cố tình làm, không một chuyện xấu nào bị Phó Hân bỏ sót.
“Anh Phó, tôi biết anh phấn đấu gây dựng sự nghiệp là để cho Phó Hân có một cuộc sống đầy đủ và tốt đẹp, nhưng việc uốn nắn giáo dục con cái cũng rất quan trọng, nhất là các em đang trong độ tuổi nổi loạn, luôn tò mò với những trải nghiệm mới.

Người lớn như chúng ta dù có bận trăm công nghìn việc vẫn nên dành thời gian quan tâm hỏi thăm các em.

Nếu hôm nay không có Vi Nam, tôi cũng không dám tưởng tượng đến chuyện mà Phó Hân sẽ gặp phải.

Chưa kể nếu người nhà em ấy không chịu bỏ qua thậm chí kiên quyết làm căng, nhà trường hoàn toàn có thể đuổi học Phó Hân.

Tôi nghĩ anh nên đi tìm cô Vu và Vi Nam để cảm ơn.”

Vu Duệ vừa sơ cứu vết thương cho Vi Nam vừa nói chuyện với thằng bé: “Khó trách dì luôn cảm thấy cháu có tâm sự, đều là do bạn học tên Phó Hân đó sao? Dì đã từng gặng hỏi một lần nhưng cháu lại chọn cách im lặng chịu đựng, tại sao không nói với dì một tiếng?”
“Cháu thấy chuyện xích mích giữa mấy đứa trẻ con với nhau mà mang ra kể cho người lớn… thực sự rất buồn cười.”
“Đã liên quan đến cháu thì không có chuyện nào buồn cười cả.

Hay là dì yêu cầu nhà trường chuyển lớp cho cháu nhé?”
“Cháu ổn mà dì, không cần chuyển lớp đâu ạ.”
“Nhưng dì thấy nữ sinh đó ngang ngược lắm, anh trai nó nóng tính như thế mà còn không quản được nó kìa.


Dì chỉ sợ sau này con bé sẽ tiếp tục gây khó dễ cho cháu.” Vu Duệ cúi đầu xuống, hạ thấp giọng nói.

“Nam Nam, hoàn cảnh nhà bạn học Phó này như thế nào vậy? Cả bố lẫn mẹ đều mất rồi à?”
“Vâng, cháu nghe bạn bè nói bố mẹ của Phó Hân đã mất vì tai nạn giao thông từ hồi bạn ấy còn nhỏ, anh trai Phó Hân một tay nuôi lớn bạn ấy.

Chú ấy rất tài giỏi, vừa chăm sóc em gái vừa kiếm tiền, hình như còn mở công ty riêng.”
“Ôi, không có bố mẹ dạy dỗ, bảo sao con bé lại ngỗ nghịch như vậy.” Vu Duệ chép miệng cảm thán.
“Dì ơi, Phó Hân nhìn qua thì có vẻ rất hư hỏng, cũng hay làm mấy chuyện phản nghịch, nhưng bản tính cậu ấy không xấu đâu.”
“Nghe cháu nói kìa, sau này nhất định cháu sẽ trở thành hình mẫu tiêu biểu cho việc bị bán còn vui vẻ giúp người ta đếm tiền đấy.” Vu Duệ thở dài một hơi, sau đó xoa đầu cháu trai nói.

“Nam Nam, dì đã nhận lời với mẹ cháu sẽ chăm sóc cháu thật tốt, thế nên sau này có bất cứ chuyện gì cũng phải nói cho dì biết, nhớ chưa?”
Vi Nam rũ mắt nói nhỏ: “Cháu sợ mấy chuyện cãi vã trẻ con này sẽ làm dì cảm thấy phiền phức, nên cháu mới giấu…”
Vu Duệ đặt hai tay lên vai Vi Nam, nhìn thẳng vào mắt cậu bé: “Không phiền, cháu là cháu trai cưng của dì cơ mà! Sau này nếu xảy ra chuyện gì cũng phải nói với dì, chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết, được không? Tuyệt đối đừng im lặng chịu đựng một mình! Nhìn cháu bị ăn hiếp thế này, dì là dì mà đã cảm thấy cực kì khó chịu.

Bây giờ thử đặt trường hợp là bố mẹ cháu đi, theo cháu bọn họ sẽ lo lắng đến mức nào.”
Dường như Vi Nam đã hiểu ra, cậu bé khẽ gật đầu.
Vu Duệ lại nói: “Cháu ra ngoài sân ngồi chơi đợi dì nhé, dì qua trao đổi với cô Tả mấy câu rồi chúng ta về nhà.”
Lúc Vu Duệ quay lại văn phòng chủ nhiệm thì thấy cô Tả vẫn đợi bên trong, còn người đàn ông kia đã đi mất rồi.
“Cô Tả, vất vả cho cô quá, chắc Phó Hân là học sinh khó bảo nhất cô từng đứng lớp nhỉ? Tôi thấy cô rất quan tâm giúp đỡ Phó Hân nhưng em ấy không đón nhận, học sinh như em ấy còn có thể cứu vớt được nữa không?”
Cô Tả bất giác nhìn về phía cửa ra vào, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc, không khỏi nghĩ tới cô nữ sinh ưa quậy phá kia.
“Nhà trường đã mấy lần khuyên Phó Hân thôi học, nhưng anh trai em ấy vẫn kiên nhẫn cho em ấy đi học tiếp, bởi vì trước đó em ấy đã chuyển trường mấy lần rồi.

Cô Vu cũng biết đấy, môi trường học tập của trường quốc tế rất cởi mở mà em ấy còn không hoà nhập được, nếu lại chuyển trường thì chỉ còn nước học trường giáo dưỡng thôi.

Hoàn cảnh của Phó Hân chắc cô Vu nghe Vi Nam nói qua rồi phải không, cô bé này vừa đáng thương vừa đáng trách, vì vậy tôi không thể nào nặng tay với em ấy được.”
Cô Tả uống một ngụm nước trà rồi nói tiếp: “Thực ra tôi từng gặp riêng Vi Nam để hỏi em ấy có muốn đổi chỗ ngồi hay không, nhưng em ấy vẫn muốn ngồi cùng bàn với Phó Hân.


Ban đầu tôi cho rằng Vi Nam muốn được yên tĩnh nghe giảng, bởi vì phần lớn thời gian Phó Hân đi học đều dành cho việc ngủ trong giờ.

Nhưng sau một thời gian quan sát, tôi phát hiện ra mọi chuyện không phải như vậy.

Vi Nam dường như rất kiên nhẫn với Phó Hân, thường xuyên bị bạn cùng bàn hoạnh hoẹ mà vẫn không nổi giận.

Còn cô bé này trước giờ không chủ động gây rắc rối cho ai, chỉ khi bị đụng chạm thì mới trả đũa, vậy mà bây giờ lại phản ứng mạnh đến bất ngờ.

Tôi cảm thấy hai đứa trẻ này có thể làm bạn, thậm chí còn chung sống hoà bình là đằng khác, người ta nói không đánh nhau không quen biết, đúng chứ?”
Vu Duệ biết được chuyện này thì rất ngạc nhiên, cuối cùng cô nói: “Nếu sau một thời gian mà Phó Hân vẫn chống đối thì tôi sẽ cho Vi Nam chuyển lớp.”
“Cảm ơn cô Vu đã thông cảm, chúng tôi cam kết sẽ không để xảy ra chuyện như thế này nữa.

Nếu có thể, tôi mong cô nói với Vi Nam cố gắng giúp đỡ Phó Hân, tất nhiên là với điều kiện không được gây tổn hại đến bản thân như ngày hôm nay.”
Vu Duệ mỉm cười, không đồng ý cũng không từ chối.
Sau khi phụ huynh học sinh rời đi, cô Tả mới sửa soạn ra về.

Trên đường đi, Vu Duệ bị một lồng ngực rộng lớn chặn đường, ngước mắt lên thì thấy người đàn ông lái xe Audi, cũng chính là phụ huynh của Phó Hân.
Cô không ngờ lại gặp anh ta ở đây.
Vi Nam và Phó Hân, hai đứa trẻ này cùng tuổi, học cùng một trường, được xếp vào cùng một lớp, còn trùng hợp đến độ ngồi cùng một bàn.
Còn cô và Phó Uyên mới xảy ra va chạm, thậm chí cãi nhau tay đôi giữa đường giữa chợ, ngay sau đó đã lại gặp mặt nhau trong văn phòng giáo viên chủ nhiệm, tình huống này thực sự có chút quỷ dị.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!
Vu Duệ tâm tình vốn đã không tốt, lại nhìn thấy anh ta lù lù xuất hiện trước mặt như một bức tường khổng lồ, càng cảm thấy bực bội.

Cô hừ lạnh một tiếng, hất cằm cao ngạo bước vòng qua anh ta.
Phó Uyên vươn tay, cố tình chặn đường cô.


Cô bước sang trái, anh ta cũng sang trái, cô bước sang phải, anh ta lại sang phải.
Vu Duệ mất kiên nhẫn dừng bước, khẽ chau mày, trừng mắt nhìn anh ta.

“Anh Phó, xin hãy nhường đường.”
Phó Uyên quét ánh mắt từ trên xuống dưới thân thể Vu Duệ, bỗng nhiên cầm lấy bàn tay cô đưa lên ngang ngực, nhìn chăm chú như đang nghiên cứu cái gì đó, rút cục cũng chịu lên tiếng: “Đau không?”
Vu Duệ sửng sốt, mất một lúc lâu mới tỉnh táo trước hành động khó hiểu này, cô cố rút tay ra nhưng không có hiệu quả.

“Anh Phó, anh lại định giở trò gì nữa đây? Mấy nghìn tôi đưa còn chưa đủ à? Anh đang làm tôi đau đấy.”
Anh ta lập tức nới lỏng tay cô, hạ thấp giọng nói: “Tôi thay mặt Phó Hân xin lỗi cô và Vi Nam.”
“Anh cứ việc xin lỗi, nhưng không cần nắm tay nắm chân như vậy đâu.” Vu Duệ nhanh nhẹn rút tay lại, giọng nói không mặn không nhạt.

“Dì cháu tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.

Vừa rồi ở văn phòng chủ nhiệm, những lời tôi nói về bố mẹ anh dù là vô ý nhưng có thể đã làm tổn thương đến anh và em gái anh.

Tôi chân thành xin lỗi hai người.”
“Người không biết không có tội.”
“Không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi trước đây.”
“Đợi đã, vết thương trên tay cô có sao không?” Giọng nói của Phó Uyên bỗng nhiên nhu hoà lạ thường.
Vu Duệ cảm thấy người này thật khó hiểu, cô nhìn anh ta cười nói: “Sao lúc đụng phải tôi thì không thấy anh hỏi han lấy một câu, còn lớn tiếng vu oan tôi là kẻ ăn vạ chuyên nghiệp? Cả nhà anh đều không có văn hóa như vậy hả?”
Nghĩ ngợi mấy giây cô lại nói tiếp: “Nếu anh vẫn muốn tôi bồi thường chi phí sửa xe thì gửi hoá đơn của garage cho tôi, tôi sẽ chuyển khoản cho anh không thiếu một xu.”
“Thật xin lỗi, ban nãy tôi thực sự đi quá tốc độ, làm cô bị thương là tôi sai.

Chỗ tiền cô đưa coi như đủ rồi, lần này tha cho cô đó, lần sau sẽ không có chuyện tôi nhận mấy nghìn đâu.”
Người đàn ông này mở công ty riêng, xem ra cũng là người giàu có, không ngờ lại tính toán chi li vài đồng sửa xe, lại còn thẳng thắn mở miệng đòi tiền?
Vu Duệ bật cười: “Vẫn muốn có lần sau? Tôi nói này, em gái anh ăn hiếp cháu trai tôi làm nó bị thương, anh đụng phải tôi cũng làm tôi bị thương, cả nhà các anh định đấu đá với cả nhà tôi đấy à? Xin lỗi tôi cũng xin lỗi rồi, tiền sửa xe tôi cũng trả rồi, chỉ mong gia đình anh tránh xa gia đình tôi, có được không?”
“Được thôi, sau khi gặp phải cô, xe tôi tự nhiên hỏng giữa đường, khách hàng gọi điện đòi huỷ đơn.

Cô thực sự là sao chổi Phố Đông đấy.” Phó Uyên bất ngờ đổi tông giọng.
Vu Duệ bị chọc giận, cong cớn chống nạnh nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng xui xẻo y như vậy đấy.


Sau này nếu chúng ta chẳng may đụng mặt, xin hãy xem như không quen!”
Phó Uyên không nhanh không chậm nhún vai.

“OK!”
Anh dừng mấy giây rồi mới nói tiếp, giọng không chút gợn sóng: “Tiện thể, tên tôi là Phó Uyên.”
“Đã không quen biết, ai thèm quan tâm anh tên gì!”
Vu Duệ dứt khoát rời đi, đi được mấy bước bỗng nhiên cảm thấy lưỡng lự, cuối cùng vẫn xoay người lại, từ tốn nói: “Coi như tôi nhiều chuyện nhắc nhở anh vài câu.

Muốn quản em gái thì đừng quá khắt khe, cũng đừng hở tí là dùng bạo lực, sẽ làm cho đứa trẻ sinh ra tâm lí phản nghịch đấy.

Nó làm sai thì cứ từ từ dạy dỗ, làm sao có thể nói đánh là đánh, lại còn đánh trước mặt nhiều người như thế.

Phó Hân lớn rồi, con bé đang trong độ tuổi thiếu nữ nhạy cảm, anh đánh nó trước mặt người ngoài sẽ chỉ khiến mối quan hệ giữa hai người càng trở nên trầm trọng hơn thôi.”
“Tôi nghiêm khắc mà nó còn là tiểu bá vương vô pháp vô thiên như vậy, không nghiêm khắc để nó đốt cả cái trường này luôn à?”
Luận điệu của Phó Uyên vẫn cứng nhắc như thế, chẳng biết lọt vào tai được mấy chữ.
“Anh chỉ biết tìm cách chỉnh con bé, sao không thử tự tìm hiểu vấn đề trên người anh trước đi?”
“Tôi thì có vấn đề gì?” Phó Uyên đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng hỏi.
“Sự lạnh nhạt và thô bạo của anh, lời nói khắc nghiệt của anh, tất cả sẽ tạo thành những tổn thương rất sâu trong lòng con bé.

Tổn thương tâm lí không ngừng tích tụ theo thời gian, rút cục sẽ có ngày bùng nổ, hậu quả lúc đó thế nào không ai dám nói trước.

Anh đã bao giờ thử tìm hiểu xem con bé thích gì ghét gì chưa, anh đã bao giờ quan tâm hỏi han nó một câu chưa, hay là anh chỉ biết chu cấp tiền bạc cho con bé rồi mặc kệ nó loay hoay một mình đối mặt với quá trình trưởng thành.

Nó biến thành bộ dạng này, không thể phủ nhận là do tính cách nó nghịch ngợm, nhưng anh cũng phải chịu trách nhiệm không nhỏ.”
“Cô chưa có con, biết cái gì mà dạy bảo người khác?” Phó Uyên bị ép buộc tiếp nhận một đống kiến thức nuôi dạy con cái thì rất bất ngờ, có chút buồn cười hỏi.
“Tôi ư? Tôi quả thực chưa có cơ hội làm mẹ của một đứa trẻ đang trong độ tuổi mới lớn, nhưng tôi lại từng là một đứa trẻ mới lớn.

Anh Phó, anh cũng vậy đấy.” Vu Duệ cười hài hước, trước khi đi để lại một câu vô cùng thấm thía.
Phó Uyên nghe vậy, nhất thời trầm mặc.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi