PHỤ HUYNH BẤT ĐẮC DĨ


Tống Vũ Minh đưa cả hai về nhà Vu Duệ, cô xuống xe, anh cũng xuống theo.

Hai người sợ đánh thức người phụ nữ đang ngủ say nên động tác mở cửa lẫn lấy đồ trong cốp xe rất nhẹ nhàng.
Thang máy mở ra, Tống Vũ Minh bế Bạch Yên bước ra ngoài, nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, Vu Duệ đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ Bạch Yên.
Cô mở cửa để anh vào, chỉ phòng ngủ dành cho khách rồi đi chân trần vào phòng bếp pha nước chanh, nhường không gian riêng tư lại cho hai người.
Đèn ngủ trong phòng có chút lờ mờ, Bạch Yên cuộn tròn trong chăn bông, hồn nhiên không biết chồng mình vẫn đang đứng ở đầu giường.

Anh yên lặng nhìn cô một lúc mới cúi người, vươn bàn tay khẽ chạm vào mái tóc ngắn của cô.
“Đợi anh trở về.” Nói xong liền khép cửa đi ra ngoài.
Đứng trước cửa nhà, Vu Duệ một tay cầm ly nước chanh, một tay vẫy chào tạm biệt.

“Cảm ơn anh đã đưa em về.”
Tống Vũ Minh mỉm cười gật đầu.

“Chăm sóc Yên Yên giúp anh nhé.”
“Được, anh yên tâm.”
Đợi Tống Vũ Minh bước vào thang máy, Vu Duệ mới đóng cửa rồi rón rén đi vào phòng ngủ cho khách để tắt đèn.

Lúc chuẩn bị rời đi, cô bỗng nhiên nghe thấy âm thanh lẩm bẩm: “Lấy kinh nghiệm của người từng trải nói cho mày, ngàn vạn lần đừng ở bên một người đàn ông quá hoàn hảo.

Sau này, mày sẽ thấy…”
“Thấy cái gì?”
Bạch Yên vùi mặt vào gối, qua một lúc lâu, giọng nói rầu rĩ mới vọng ra, ngữ khí vẫn còn mang theo vài phần tức giận: “Sẽ thấy bản thân thật con mẹ nó thất bại!”
“Đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa, ngủ đi, cần gì thì cứ gọi tao.” Vu Duệ đặt ly nước chanh xuống tủ đầu giường, lẹ làng mở cửa ra ngoài.
Bạch Yên gào khóc cả tối nên rất mệt, chỉ một phút sau đã nhắm mắt ngủ tiếp.

Cả tuần nay Vu Duệ bận rộn đi sớm về muộn, không có thời gian chăm sóc Vi Nam tử tế, thằng bé sang Hồng Kiều ở với bố mẹ cô được mấy ngày rồi.

Bây giờ đã gần 12 giờ đêm, trong nhà không có người, Vu Duệ mới phát hiện buổi sáng trước khi đi làm quên tắt đèn ban công.
Đi được vài bước, Vu Duệ bỗng có cảm giác hơi lạnh gáy, bèn nheo mắt nhìn kĩ lại, không ngờ lại thấy một người đang đứng hút thuốc ngoài ban công.
Phó Uyên dõi theo cô ngay từ khi xe của Tống Vũ Minh dừng dưới sân khu chung cư, hiện tại anh đang đứng cách cô một tấm cửa kính.

Lúc anh đến đã tự cất giày vào trong tủ, cho nên cô không phát hiện ra trong nhà có người.
“Phó Uyên?” Cô gọi.

“Anh đến đây từ bao giờ vậy?”
Phó Uyên hé miệng nhả ra một làn khói xám xịt, sau đó dụi điếu thuốc xuống bồn hoa, mở cửa ban công đi vào phòng khách.
“Bên ngoài gió lạnh, em lấy ly nước ấm cho anh.” Vu Duệ rót nước đi ra, thấy anh vẫn còn đứng yên tại chỗ nhìn cô chằm chằm, liền nghi hoặc hỏi.

“Trên mặt em có nhọ à?”
Phó Uyên nhíu mày, nhìn cô tiến về phía anh, nắm tay anh muốn kéo đến sofa.

Anh bỗng lật tay cầm lấy cổ tay cô, kéo cô lại dán sát lên người anh.
Tay cầm ly nước của Vu Duệ run lên nhè nhẹ, vài giọt nước trong ly sóng sánh bắn xuống sàn.

Cô còn chưa kịp lên tiếng, bàn tay còn lại của Phó Uyên đã ôm lấy eo cô, không ngừng vuốt ve.

Cô ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy trong mắt người đàn ông đã nhuốm đầy sắc dục.
Phó Uyên kề trán mình vào trán Vu Duệ, rũ mắt nhìn đôi môi đỏ mọng của cô.
“Tối nay ngủ ở đâu?” Thanh âm từ tính mang theo vài phần gợi cảm, lại có chút cảm xúc mê hoặc pha lẫn ám muội.
Vu Duệ còn chưa kịp trả lời đã bị Phó Uyên giật lấy ly nước đặt xuống bàn trà, sau đó bất ngờ bế cô lên.

Cô không khỏi giật mình, nhưng cũng không phản kháng.
Phó Uyên im lặng suốt dọc đường bế cô về phòng ngủ.

Anh ăn chay cả tuần đã gấp không chờ nổi, vừa vào phòng đã đè Vu Duệ xuống giường, hai tay chống bên người cô, mãnh liệt hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô.

Vu Duệ bị hơi thở nam tính của người đàn ông thiêu đốt, bờ vai thon thả không tự chủ run lên.
Thân hình cao lớn của anh bao phủ cơ thể nhỏ nhắn của cô, giọng nói trầm khàn gợi cảm truyền vào bên tai: “Nửa đêm dẫn đàn ông về nhà, ngay cả anh đứng đó cũng không phát hiện ra.

Em nghĩ anh không biết ghen à?”
Giọng điệu giận hờn như đang lên án hành vi của cô vậy.
“Đó là chồng của Bạch Yên mà.” Vu Duệ lập tức thanh minh, đồng thời nghĩ đến chuyện người đàn ông trước mặt nói đến là đến nói đi là đi, buồn phiền trong lòng vẫn chưa tiêu tan, giọng điệu tự nhiên cũng không tốt.

“Anh, cái đồ trở mặt còn nhanh hơn lật sách.”
“Em, cái đồ vô tâm, một tuần anh không tìm em, ngay cả một tin nhắn em cũng không gửi cho anh.” Phó Uyên dùng ánh mắt oán giận nhìn cô, dường như trong đó còn rất nhiều lời muốn bộc bạch.

“Tại sao anh lại ngây thơ cho rằng em sẽ tìm anh thừa nhận sai lầm của mình rồi xuống nước dỗ dành anh chứ?”
Đề tài này vừa mở ra, Vu Duệ sửng sốt vài giây, ngay sau đó bĩu môi nói: “Em không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi?”
Anh cúi đầu, nhỏ giọng nói bên tai cô, giọng nói xen lẫn hơi thở nóng rực: “Anh còn đang tự hỏi cả buổi tối em lêu lổng ở đâu, hoá ra là bỏ anh chăn đơn gối chiếc ở nhà, vui vẻ đi ăn nhậu.

Em không xin lỗi anh cũng không sao, đổi thành cầu xin anh cả đêm đi.”
Vu Duệ bị ôm chặt, chỉ có thể duỗi chân đá anh, nhưng rất nhanh đã bị đôi chân dài của Phó Uyên dễ dàng khống chế.

Cô bị đè cứng không động đậy nổi, hừ mũi mắng nhỏ: “Lưu manh, tránh ra.”
Phó Uyên mà ngoan ngoãn nghe lời như vậy thì đã không phải là anh.
Đôi môi mỏng hôn lên vành tai cô, dọc một đường tìm đến đôi môi.

Anh lại hôn cô đến mơ mơ màng màng, bàn tay ranh mãnh sờ soạng đôi chân trắng nõn của cô, dứt khoát cởi khoá chân váy bút chì của cô, bỏ đi lớp trói buộc mỏng manh.
Lồng ngực rắn chắc của người đàn ông áp sát không một khe hở, sau khi váy bị cởi ra, cảm giác lạnh lẽo lập tức truyền đến.

Đều là người trưởng thành có dục vọng, Vu Duệ cũng không quá xấu hổ về vấn đề này, nhưng vẫn cố điều chỉnh giọng nói sao cho chua ngoa nhất có thể nhằm tố cáo hành vi của anh: “Anh giỏi lắm, coi nhà em không khác gì cái chợ.

Ngày mai em sẽ gọi ban quản lí toà nhà đến thay khoá, xem anh còn đắc ý được nữa không.”
Ngón tay thon dài của Phó Uyên vẽ thành vòng tròn trên đùi cô, anh thì thầm vào tai cô: “Chuyện ngày mai để ngày mai tính, bây giờ làm chuyện cần làm đã.”
Không đợi Vu Duệ trả lời, anh đã nhanh nhẹn tháo hàng cúc áo của cô, áo ngực cũng rất nhanh bị cởi bỏ.

Bàn tay mang theo hơi lạnh luồn vào xoa nắn một bên ngực của Vu Duệ, người trong lòng anh liền phát ra vài tiếng “Ưm” khe khẽ.
Một bàn tay khác của anh nhanh nhẹn kéo khoá quần dài của chính mình.
“Ngoan, mở rộng hai chân.” Anh giữ đùi cô, tách hai chân của cô ra, lần mò vào nơi riêng tư của cô.
Ngón tay rất nhanh đã trơn ướt.
“Em ướt quá, muốn đến vậy sao?” Anh cắn vành tai cô, mút nhẹ.
Hô hấp của Vu Duệ rối loạn, hàng mi dài cong vút khẽ rung, tựa như cánh bướm sắp vỗ cánh bay đi.


“Bạch Yên đang ở đây, anh đừng làm loạn.”
“Yên tâm, bạn em uống rượu chắc đã ngủ say như chết rồi, em nhỏ tiếng một chút là được.” Phó Uyên nhét hai ngón tay vào huyệt nhỏ trơn bóng, đợi đến lúc nó mở rộng ra một chút, mới nhanh chóng đỡ cự vật đã cứng ngắc đi vào.

Cắm sâu vào trong, anh cắn răng tận hưởng khoái cảm mất hồn từ chỗ đang thít chặt của cô mang lại.

Anh dừng một lúc, đợi cô thích ứng mới rút ra rồi đẩy mạnh vào trong, bắt đầu va chạm tàn nhẫn.
Chỉ một lát sau, cơ thể của Vu Duệ đã mềm nhũn, chỉ có thể để mặc người đàn ông nắm eo mình vận động kịch liệt.
Đèn ngủ đầu giường phát ra ánh sáng màu cam nhàn nhạt, phản chiếu lên tường hai cái bóng dính lấy nhau thành một khối.
“Giáng Sinh an lành.”
Vu Duệ bỗng vươn người dậy choàng tay qua cổ anh, dán môi vào tai anh nhẹ giọng thủ thỉ.

Cô cũng không biết hiện tại là mấy giờ, hai người quấn lấy nhau không biết mệt, có lẽ bây giờ đã sang ngày 25 rồi.
Cô vịn vai anh, dưới thân kẹp chặt anh, bị anh làm một lúc đã cao trào.

Vì sợ phát ra âm thanh ảnh hưởng đến người ở phòng ngủ bên kia, cô đành cắn môi dưới để kìm chế khoái cảm tuyệt vời dưới thân.
Phó Uyên nghe lời chúc thì chỉ “Ừm” một tiếng, ấn cô nằm trở lại.

Anh không mở miệng, giọng nói phát ra từ thanh quản, vừa trầm vừa thấp vô cùng dễ nghe.
Bên dưới bị cắn thật chặt, vách tường mềm mại hút lấy cán gậy khi anh muốn rút ra, lại mút chặt khi bị cắm vào, chặt đến mức da đầu anh tê dại, không kìm được nổi lên ý xấu.
Anh nâng hai đùi cô lên rồi ép hẳn vào ngực cô, hung hăng đâm chọc loạn xạ, khiến cô không chịu nổi lớn tiếng nỉ non, duỗi tay muốn đẩy bụng dưới của anh.

Nhưng cơ bụng anh rắn chắc như gang thép, động tác của cô không khác gì trêu ngươi.
“Phó, Phó Uyên…” Cô không nhịn được gọi tên anh.
Phó Uyên nắm một bên ngực của cô, ngắt nhéo nụ hoa.
“Anh đây?”
Vu Duệ nhìn thẳng vào khuôn mặt Phó Uyên, ánh sáng trong phòng bao phủ lấy ngũ quan cương nghị của anh.

Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, những giọt mồ hôi lấp lánh chầm chậm lăn xuống thái dương, theo đường cong xương quai hàm rơi xuống mắt xuống mũi cô, khiến cô phải chớp mắt liên tục.
“Sâu quá…”
Không ngờ anh lại nhếch miệng nở nụ cười, cúi gần sát lại người cô, khiến cho vật nam tính cắm vào càng sâu hơn.
“Sâu mới thoải mái.” Anh nắm cằm cô, chăm chú nhìn vào đôi mắt ướt át của cô.
Vu Duệ bị anh liên tục va chạm khiến cơ thể tiết ra không biết bao nhiêu là nước, son môi của cô đã lem luốc, tóc mai rối loạn, khuôn mặt ửng đỏ, cả người nhiễm sắc hồng.
Anh dùng ngón cái miết lấy môi dưới của cô chùi vệt son, sau đó nhét cả ngón tay vào khoang miệng cô chơi đùa đầu lưỡi, cười cười hỏi: “Thoải mái không?”
Cô trả đũa bằng cách cắn tay anh, lại thấy trong mắt anh dào dạt xuân ý.
“Thoải mái… A…” Cô khua chân cựa quậy vài cái, đột ngột nhổm người lên cắn mút vành tai anh, thở hổn hển đưa ra đề nghị.

“Em muốn ở trên.”
“Hử? Tính khí lớn như vậy sao?”
Phó Uyên ôm cô kéo lên, bế vào lòng, còn mình xoay người nằm xuống giường, đặt cô ngồi trên bụng mình, hai tay nắm thắt lưng cô, thẳng lưng ưỡn hông thúc lên.
Vu Duệ đè vai anh, tách chân quỳ trên người anh, lên xuống theo tiết tấu.

Vật cứng rắn chôn sâu bên trong cô, cô cắn chặt môi khe khẽ ngâm nga, tựa hồ đang rất hưởng thụ cuộc hoan ái này.
Phó Uyên nheo mắt ngắm nhìn khuôn mặt động tình xinh đẹp của cô, sau đó lại rũ mắt nhìn nơi giao hợp nhớp nháp của hai người.


Tay anh nắm bầu ngực của cô nhào nặn lung tung, nhịn không được hỏi: “Cưỡi anh thế nào, sướng không?”
Vu Duệ sảng khoái gật đầu, ưỡn ngực nhấp nhổm, nhẹ giọng hỏi: “Nghe nói anh đang thu mua một trang trại organic ở New Zealand, đúng không?”
“Câm miệng, em thử nói một câu liên quan đến công việc nữa xem?” Phó Uyên bị câu hỏi của cô làm tức giận đến độ nổi gân xanh đầy trán.
Nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của anh, cô liền che miệng cười khúc khích.

“Em muốn nói một câu nữa.”
Phó Uyên vỗ mông cô, giọng nói tràn đầy uy hiếp: “Nói!”
“Hôm nay không được bắn vào trong.”
“Tại sao?”
“Hết thuốc rồi, em quên chưa mua.

Trong nhà cũng không có áo mưa.”
Tên đàn ông chó này mấy lần đầu còn chịu dùng đồ bảo hộ, sau đó thì hoàn toàn mặc kệ, rất nhiều lần trực tiếp bắn vào trong.

Nếu không phải cô chủ động dùng thuốc, có khi hai người đã trúng thưởng từ lâu rồi.
Phó Uyên nghe vậy, trừng mắt với cô một cái.

“Thật đúng lúc, không phải em thích bàn chuyện công việc khi đang làm tình sao? Anh đích thân tặng em một cuộc làm ăn trị giá mấy trăm triệu tệ.”
Anh 35 tuổi rồi, sự nghiệp cũng đã ổn định, đương nhiên bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con, bây giờ Vu Duệ mà mang thai thì còn gì bằng.
“Không được!” Thấy Phó Uyên có vẻ rất nghiêm túc, Vu Duệ dùng sức đánh lên vai anh, nhưng người đàn ông này da dày thịt béo, hành động của cô chẳng khác gì gãi ngứa.
“Sao lại không được? Em không thích trẻ con à? Nhưng mà anh thích!”
“Đừng có nói là anh muốn làm em to bụng để thuận lợi qua ải của bố mẹ em nha.

Em cảnh báo trước, mẹ em đặc biệt phản đối việc bác sĩ bảo cưới đó.

Anh không tin thì cứ thử xem, cả đời này cũng đừng mơ được bà ấy gật đầu.”
Phó Uyên nhịn rồi lại nhịn, rút cục bị cái miệng lải nhải của Vu Duệ chọc giận, mất kiên nhẫn duỗi tay bịt kín miệng cô.

“Bắt đầu từ bây giờ, ngoại trừ tiếng kêu khóc, anh không muốn nghe bất kì âm thanh thừa thãi nào nữa.”
Trải qua một hồi sóng gió mãnh liệt, Vu Duệ cả người nhễ nhại mồ hôi ngã xuống ngực Phó Uyên thở hổn hển, thấp giọng lẩm bẩm: “Mệt quá, không bao giờ ngồi trên nữa.”
Phó Uyên nằm bên dưới cô, một tay xoa lưng cô, một tay cầm lọn tóc rối tung của cô chơi đùa.
Nghịch một lúc, anh ngồi dậy, kéo cô lên theo, áp môi vào tai cô, thì thầm trêu chọc: “Chơi không nổi thì lần sau đừng đòi thượng vị nữa nhé.”
Vu Duệ nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc, cứ nghĩ tối nay thế là xong rồi, liền xoay người định rời giường để đi tắm, không ngờ lại bị kéo trở lại.
“Sao thế?” Cô bị lôi xuống dưới người anh, trợn trừng hai mắt nhìn anh.
Phó Uyên vỗ vỗ vào mông cô, giọng điệu thản nhiên: “Lật người lại, làm tiếp.”
Anh đè cô xuống một lần nữa, tiếp đó mở rộng đôi chân, kéo hai cánh mông cô ra đút vào từ phía sau.
Cảm giác ẩm ướt ấm nóng khiến anh thoải mái muốn chết, không khỏi thấp giọng rên lên.
Anh thích tư thế này nhất, cứ thế giữ chặt bờ mông trắng mịn của cô, liên tục đẩy mạnh thắt lưng cường tráng, cộng với tần suất ngày càng nhanh, động tác cuồng dã như muốn hoà hai thân thể vào làm một.

Tiếng nước “phụt phụt” phát ra từ nơi kết hợp hòa với tiếng thở dốc của cả hai vang vọng khắp phòng, khiến cho bầu không khí trở nên dâm mị hơn bao giờ hết.
Có mấy lần Vu Duệ quỳ không nổi nữa, liên tục bị trượt khỏi tay anh.

Anh kéo cô trở về, giữ chặt eo cô rồi tiến vào, tiếp tục công việc dang dở.

Một lúc sau, anh bất ngờ cúi xuống nắm lấy hai cổ tay cô, kéo về phía sau, va chạm càng nhanh hơn.
Anh không kéo cô dậy mà vẫn để cô nằm sấp trên giường, chỉ giữ hai cổ tay mượn lực làm.

Động tác mỗi lúc một nhanh và sâu hơn, Vu Duệ không thể chịu nổi sự va chạm mãnh liệt như muốn lấy mạng của anh, vùng vằng muốn né tránh.
“Em trốn cái gì?”
Phó Uyên làm sao chịu buông tha, anh cực kì tận hưởng khoái cảm do sự vặn vẹo của cô mang tới, động tác đâm chọc dưới thân càng dữ dội.
Vu Duệ rên rỉ cầu xin buông tha, Phó Uyên vẫn không quan tâm, chỉ nhượng bộ thả hai tay cô ra, nắm eo cô tiếp tục làm.
Dần dần hai đầu gối mỏi nhừ, cô nhịn không được phải kéo tay anh, nức nở: “Phó Uyên… Anh sắp xong chưa?”
“Sắp rồi.” Anh đẩy tay cô ra, vòng tay về phía trước xoa bóp ngực cô.


Hai chữ “Sắp rồi” này thực sự gạt người, anh làm lâu đến nỗi Vu Duệ tưởng mình sắp ngất đi đến nơi.
“Có thể nhanh một chút không? Eo của em sắp gãy rồi…”
“Vu Duệ.” Anh dịu dàng gọi tên cô.

“Em có biết đàn ông không thích nghe phụ nữ nói câu gì nhất không?”
“Câu gì?”
“Đó chính là… nhanh một chút.”
Nói xong, Phó Uyên nghiến răng, vịn eo cô chạy nước rút, cứ như vậy một hồi cho tới khi hơi thở trở nên gấp gáp, anh kéo thắt lưng cô sát vào bụng mình khiến thân dưới của hai người dính chặt một chỗ, cuối cùng ưỡn hông vận động thêm vài cái rồi mới chịu bắn vào trong cô.
Sau khi anh kết thúc, thở nặng nề rời khỏi người cô, Vu Duệ trước đó đã cao trào hai lần, mệt đến mức ngã xuống giường.
“Phó Uyên…”
Giọng cô nhỏ nhẹ lại mềm mại như tiếng mèo kêu, nghe thấy cô gọi tên mình, tim anh khẽ run lên một cái.
Phó Uyên duỗi tay, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt.
“Vu Duệ, Giáng Sinh an lành.”

2 giờ sáng, hai người nằm trên giường âu yếm lẫn nhau.
“Tết Tây sắp tới chắc em rảnh chứ?”
“Hả, có chuyện gì sao?”
Phó Uyên trả lời bằng thái độ cực kì bình thản: “Đi Maldives chơi với anh.”
“Anh muốn đưa em đi du lịch?” Vu Duệ kinh ngạc hỏi.
“Không thích à?”
“Chuyện nhà xưởng vẫn chưa ổn thỏa, em không có tâm trạng đi chơi.” Vu Duệ nghĩ ngợi mấy giây, mím môi lắc đầu.
Phó Uyên ung dung nói: “Chuyện này cứ giao cho anh.”
Nhớ đến lời khuyên của trợ lí, Vu Duệ suýt nữa buột miệng đồng ý nhưng rồi lại kịp thu hồi chút yếu lòng, cười nói: “Thôi, em tự lo được mà.”
Động tác vuốt ve của Phó Uyên ngừng một chút.

“Ngày mai anh sắp xếp mấy chỗ cho em chọn.

Vu Duệ, anh biết em tìm nhà xưởng rất vất vả, đừng từ chối ý tốt của anh, được không?”
Vu Duệ mím chặt môi, đắn đo cân nhắc thiệt hơn, rút cục cũng chịu gật đầu.
Chuyện này xem như đã xong, Phó Uyên suy nghĩ giây lát rồi hỏi Vu Duệ: “Em có cảm thấy hài lòng về lô nhà xưởng anh mới mua trong khu công nghiệp Mẫn Hàng không?”
Phó Uyên rất coi trọng khu đó, bởi vì nó đầy đủ tài nguyên, vị trí gần đường lớn rất thuận tiện.

Ban đầu Vu Duệ không có ý định thuê nhưng vẫn hỏi qua chi phí, vì được anh bao trọn gói nên giá thuê khu đó không đắt lắm, thấp hơn dự trù kha khá.
Vu Duệ lại gật đầu.
“Sau này em không cần tốn tiền thuê, tài sản của anh, em có thể tuỳ ý sử dụng.”
Vu Duệ sửng sốt, lập tức từ chối: “Em không dùng chùa đâu, anh cho em thuê với giá hữu nghị là đã tốt lắm rồi.”
Phó Uyên đá lông nheo, cười nói: “Bà chủ Vu lấy thân báo đáp, thế nào?”
“…” Vu Duệ cạn lời.
“Em còn chưa trả lời anh, cuối tháng đi Maldives chơi nhé?” Phó Uyên chưa chịu từ bỏ ý định.
“Cuối tháng em thực sự không rảnh, hôm tất niên có buổi họp lớp phải đi.”
“Đi du lịch với anh!” Ngữ khí của Phó Uyên cực kì kiên quyết.

“Mấy cái hoạt động nhàm chán như họp lớp có gì hay ho mà đi?”
Vu Duệ đột nhiên nhớ tới một vấn đề, đó là chủ trì ngày hôm đó không ai khác ngoài Tần Phi, liền nhổm dậy chống tay vào ngực Phó Uyên, cười xấu xa.

“Anh ghen hả?”
Phó Uyên hậm hực nhíu mày, ôm chặt Vu Duệ vào trong ngực, không muốn phí lời với cô nữa.
Vu Duệ nhịn xuống sự vui vẻ đang tràn ngập trong lòng, cười hì hì hỏi: “Anh muốn đi cùng em không?”
“Không phải bạn học của anh, anh đi làm gì?”
“Trong nhà có một hũ giấm khổng lồ, em không dám chạy đến đó một mình.”
“Không đi!” Phó Uyên hừ mũi, khinh thường kháng nghị một tiếng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi