PHÙ LAM

Chú Lam trêu đùa chiếc đầu nhỏ của con chim, "Tốc độ của thang máy thật chậm, chú đã chờ một lúc lâu rồi."

"Chú đến thật đúng lúc." Bởi vì vừa vận động nên Quần áo Lam Úc có hơi lộn xộn, hắn sửa sang lại, đi ra khỏi thang máy.

Lam Diễm vịn vào Doãn Tiểu Đao đứng lên, bị dọa làm chân run mềm nhũn xuống.

Doãn Tiểu Đao không rõ tình hình, vẫn duy trì trạng thái đề phòng. Trong tiềm thức của cô, chỉ có Lam Diễm là người mình.

Chú Lam hòa nhã nói, "Chú lấy kẹo cho Diễm nhi đến rồi. Không biết ai mua kẹo trong phòng họp, không hợp khẩu vị của Diễm nhi."

Nghe vậy, Lam Diễm hé ra nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn chú."

Lam Úc nhếch miệng, "Chú luôn săn sóc em trai như vậy."

"Đều là cháu của chú." Chú Lam giải thích một đằng nghĩ một nẻo, "Cháu muốn ăn kẹo, chú cũng săn sóc giống vậy."

Lam Úc u ám cười, "Cảm ơn chú."

Trên căn bản, khi hai chú cháu đối lập ở đây, Lam Diễm không có quyền nói chuyện nhiều. Đương nhiên, hắn cũng không có ý muốn tham dự vào tranh đấu quyền thế. Ở trạng thái trung gian, duy trì biết điều mới là thượng sách. Hơn nữa, có lúc biết được càng nhiều, lại càng gần với cái chết. Vì vậy hắn thà rằng không nghe không nhìn cái gì.

Chú Lam đùa cái đầu nhỏ của con chim, vui vẻ nói, "Tổng giám đốc Lam, theo chú làm ván cờ?"

"Chú có nhã hứng này, cháu đương nhiên phụng bồi." Thủ đoạn của Lam Úc bị phá hỏng, hắn vặn cổ. Ý nghĩ chiến đấu của hắn hiện tại không giảm, chỉ sợ trong quá trình chơi cờ không nhịn được, vặn rơi đầu chú Lam.

"Diễm nhi, kẹo ở đây." Chú Lam chỉ hộp kẹo trên bàn, "Trở về từ từ ăn."

"Cảm ơn chú." Vẻ mặt Lam Diễm cung kính, sau khi lấy hộp kẹo, quay trở về thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, đi xuống.

Lam Diễm thoáng thở phào. Hắn liếc nhìn lưng của Doãn Tiểu Đao, ngữ khí không tự giác hung dữ lên, "Ngu ngốc, đau không?"

"Không đau." Doãn Tiểu Đao đã từng gặp những vết thương lớn hơn, hơn nữa cô bắt đầu tập từ lúc nhỏ, sẽ không kêu đau.

Lam Diễm lại nhìn sang lưng cô, không nói chuyện. Hắn ra ngoài tòa nhà tập đoàn, gọi xe trở về nhà ở Thương thành.

Trong phòng vẫn giống như một tháng trước, chỉ là rơi xuống không ít tro bụi.

Lam Diễm vừa về đến nhà, liền đi tìm hòm thuốc. Hắn cũng không tin rằng cô ngốc kia một chút đau cũng không có. Hắn cầm hòm thuốc ra ngoài phòng khách, "Đao thị vệ, lại đây."

Doãn Tiểu Đao theo lời đi tới bên cạnh hắn.

Hắn cúi đầu tìm liếm chai chai lọ lọ, rất không bình tĩnh nói: "Vết thương của cô ở chỗ nào?"

Cô chuyển động vai, nhói lên đau nhức sau lưng: "Trên lưng."

Hắn đưa lọ thuốc tơi, "Tự mình làm đi."

Doãn Tiểu Đao cầm lấy rượu giảm đau, đổ vào lòng bàn tay, sau đó đưa tay từ vạt áo lên tìm vết thương. Rượu giảm đau nhỏ xuống từ cổ tay, làm bẩn quần áo của cô.

Lam Diễm nhìn động tác của cô, chậm rãi nói, "Đao thị vệ, trước đây tôi đã nói với cô như thế nào?"

"Hả?" Cô không hiểu lời nói của hắn.

Lam Diễm thu lại vẻ mặt, "Hắn muốn đánh tôi, đừng chống đỡ. Đã bị đánh mấy lần, không mất mạng được. Cô đâu cần phải đối nghịch với hắn."

Động tác thoa thuốc của Doãn Tiểu Đao dừng lại, nhắc lại nói: "Bảo vệ anh là nhiệm vụ của tôi."

"Mẹ kiếp có phải cô muốn chết!" Lam Diễm trở nên nóng nảy, "Tôi với cô nói thẳng đi, cô không bảo vệ được tôi. Hôm nay là may mắn, có chú trong phòng họp, tôi mới có thể cầu cứu." May mắn lớn nhất không phải điều này, mà là chú Lam lại đồng ý giúp đỡ. Nếu không, cô chết thế nào cũng không biết.

Cô nhàn nhạt trả lời, "Ừ."

Nếu như chú Lam Không ra mặt, coi như cô bị Lam Úc đánh chết, tôi cũng không có năng lực. "Tuy rằng rất tàn khốc, nhưng đây chính là thực tế. Hiểu không?"

"Tôi hiểu." Doãn Tiểu Đao gật đầu. Vốn là cô bảo vệ hắn, mà không phải hắn bảo vệ cô.

"Biết cái gì!" Hắn gần như gào lên, "Cô về quê cày ruộng sớm một chút đi, kém thông minh như vậy cũng đừng ra ngoài phiêu bạt giang hồ."

Cô lắc đầu, "Không về."

"Bộ dáng như này sớm muộn cũng đoản mệnh."

Cô vẫn kiên trì, "Không quay về."

"Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa." Hoàn toàn nói không thông, thực sự là tức chết hắn.

Hắn không nói, cô cũng không nói nữa.

Vết thương sau lưng, Doãn Tiểu Đao tự xoa rất khó, chỉ cố thể cố gắng ấn vào vết thương.

Lam Diễm nhìn cô, "Có nghiêm trọng không." Dáng vẻ không chút do dự bảo vệ hắn trong thang máy của cô, bóng lưng kiên nghị này, hắn sẽ vĩnh viễn không quên.

"Vẫn tốt." Nói thật, Doãn Tiểu Đao cũng không cho là mình đánh không lại Lam Úc. Cô chỉ không hèn hạ như hắn. Nếu như không phải không gian nhỏ hẹp, cô hoàn toàn có thể đánh với hắn đến trời đất mù mịt.

Nội tâm Lam Diễm đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng vẫn là quan tâm đến vết thương của cô, " Cô tự cho rượu thuốc vào bên trong áo đi, tôi giúp cô xoa bóp." Ngữ khí của hắn rất tồi tệ, lộ ra một chút không tình nguyện.

Doãn Tiểu Đao gật đầu, tự xoa rượu thuốc, sau đó xoay người lùi về phía hắn.

Lam Diễm cách áo nhẹ nhàng ấn xuống lưng cô, "Là nơi này à?"

Cô bởi vì đau đớn mà cứng lại, "Ừ."

Hắn thở dài một hơi. May là không phải phạm vi quấn ngực. Hiện tại hắn có hơi sợ hãi hậu quả cô cởi bỏ quấn ngực.

Năm tay phải của hắn, xoay lăn trên lưng của cô, "Như vậy có đau không?"

"Vẫn tốt.” Khả năng chịu đựng của Doãn Tiểu Đao rất cao, đây chỉ là lời khách sáo.

Lam Diễm hầm hừ.

Da thịt của cô khá rắn chắc, thậm chí có chút cứng chắc. Thử nghĩ, muốn luyện một thân võ công như vậy, khẳng định không phải một sớm một chiều. Cô ngốc này, như vậy trước đây đã ăn qua rất nhiều khổ.

Hắn tự nhận mình không phải người có lòng thông cảm rộng rãi, nhưng khi nhìn cô, hắn có chút cảm xúc kỳ lạ.

Có lẽ bởi vì cô quá đơn thuần, khiến hắn không nhẫn tâm nghĩ làm chuyện xấu. Hắn không muốn thấy cô bị cuốn vào trong ân oán của Lam thị. Cô ngốc này vốn thẳng thắn ngu ngốc, sao đấu thắng được kẻ lang sói một bụng đen tối kia.

Hắn là một con cờ.

Hắn hi vọng cô không phải.

----

Sau khi kết thúc hội nghị, Lý Dũng Hoa trở về nhà xưởng.

Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao vẫn còn phải ở lại Thương thành. Bởi vì Lý Hiếu Quý mời tụ họp, Lam Úc đã tự chủ trương đáp ứng.

Thực ra Lam Diễm cũng sớm đoán được kết quả này. Lam Úc còn ước gì Lý Hiếu Quý sẽ tụ tập mỗi ngày đấy.

Lam Úc vẫn chưa hề quên tình trạng Lam Diễm bị đóng băng tài khoản, hắn quan tâm gọi điện báo: "Em trai, anh biết gần đây tình hình kinh tế của em eo hẹp. Hàng tối nay của Lý Hiếu Quý, em còn thiếu bao nhiêu tiền, anh có thể giúp em phía tiền.

"Cảm ơn anh." Trưa nay Lam Diễm đã kiểm tra hàng có sẵn, vẫn còn lại không ít. Về chuyện cung cấp ma túy, hắn không có gì phải lo lắng. Lam Úc tự nhiên sẽ đưa tới.

Cuộc tụ họp này, Lý Hiếu Quý đúng là làm lớn, còn phái xe riêng đến đón.

Lam Diễm nghe được sắp xếp của Lý Hiếu Quý, hơi cười gằn, sau đó thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Thời điểm hắn ở Vượng thành, ăn mặc đều khá tùy tiện. Một nhà xưởng nhỏ, nếu như hắn mặc tây trang, ngược lại càng kỳ quái. Hơn nữa, bày ra khuôn mặt dáng người này, hắn chính là hiện lên một thân đắt giá, cũng không kém chỗ nào đi.

Thế nhưng, đến địa bản của Lý Hiếu Quý, Lam Diễm phải chuẩn bị một lúc.

Từ đầu đến chân, đều là đồ thủ công làm theo yêu cầu.

Trong nháy mắt như vậy, Lam Diễm xuất hiện ý nghĩ. Nếu như còn tiếp tục nghèo thế này, hắn sẽ bán toàn bộ quần áo trong tủ đi. Dù sao, dưới tình huống đang sinh sống túng quẫn, quần áo quý giá không bằng tiền mặt thực tế.

Lam Diễm nhân lúc chờ thang máy đến, nhắc nhở: "Đao thị vệ, nơi đó buổi tối rất loạn, cô phải theo sát tôi." Kỳ thực hắn không muốn cô đi cùng. Cái gì cô cũng không hiểu, không chú ý đến cô sẽ làm chuyện ngu ngốc.

Doãn Tiểu Đao gật đầu, "Tôi biết."

Nơi Lý Hiếu Quý tụ tập, là một khu giải trí.

Cũng chính là nơi Lam Diễm gặp Doãn Tiểu Đao lần đầu tiên. Thậm chí, ngay cả căn phòng này, cũng giống nhau.

Lý Hiếu Quý đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ. Rượu, thuốc, người đẹp, chỉ đợi Lam Diễm tự mình chọn.

Lam Diễm vừa mới đi vào phòng, một thanh niên bên cạnh đưa tới một điếu thuốc.

Lam Diễm nhận lấy, ngậm trong miệng.

Người thanh niên kia mở bật lửa, giúp châm thuốc.

Lam Diễm hít một hơi, sau đó đi tới ghế sa lông ngồi.

Khuôn mặt Doãn Tiểu Đao không có biểu tình, đi theo ngồi xuống bên cạnh hắn. Cô phát hiện, hắn vừa hút điếu thuốc này xong, vẻ mặt khác với trước kia, nhất thời trở nên không tỉnh táo, còn mang theo mơ màng.

Những người khác trong phòng, trên mặt cũng lộ ra hư ảo như vậy.

Đây là nơi làm việc xấu.

Lần đầu tiên Doãn Tiểu Đao đến đây, nhìn thấy những kẻ bại hoại này, trong lòng từng nảy sinh sát khí.

Hiện tại vẫn có ý nghĩ này.

Nhưng trở thành bên cạnh Lam Diễm, cô cũng không căm ghét hắn như lúc đầu. Cô thà rằng nghe hắn mắng cô ngu ngốc, cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng chán chường của hắn như vậy.

Lý Hiếu Quý vỗ tay, đẩy cô gái bên cạnh, "Lam Nhị thiếu, mấy người đẹp này, đều đưa cho anh."

Lam Diễm nửa mở đôi mắt mơ màng, cười lên bất cần đời: "Cám ơn Quý tổng."

Ba cô gái trang điểm xinh đẹp yêu kiều thướt tha đi tới trước mặt Lam Diễm.

Người đẹp Giáp trong số đó ngồi xuống chỗ trống bên cạnh hắn.

Bên trái Lam Diễm là Doãn Tiểu Đao, bên phải là người đẹp Giáp.

Hắn ôm chầm người bên phải, cúi đầu hôn mặt cô ta, sau đó cười haha không ngừng.

Hai cô gái khác hai mặt nhìn nhau, không biết ngồi cạnh người đẹp Giáp, hay ngồi bên cạnh Doãn Tiểu Đao.

Cuối cùng, mỗi người một bên.

Thế là, Lam Diễm kẹp ở giữa, mỗi bên trái phải hai người phụ nữ.

Nhưng mà người hắn động vào, chỉ có người ngồi bên phải.

Người đẹp Giáp mặc váy thắt lưng.

Lam Diễm cúi đầu nhìn, có thể nhìn thấy hơn một nửa ngực của cô ta. Hình dáng nhìn thích hợp. Một tay hắn thăm dò vào xoa nắn, đồng thời hít sâu điếu thuốc trên miệng mấy cái.

Một trận vui sướng điên cuồng phát ra từ trong xương, cảm giác kia giống như khơi thông kinh mạch của hắn, toàn thân đều lâng lâng.

Lam Diễm nắm chặt ngực của người đẹp Giáp, cảm xúc nhu mềm làm nụ cười hắn lớn dần.

Loại cảm giác sống mơ màng này, ăn mòn nhân tính nhanh nhất.

Chính hắn cũng không hiểu từ được lúc nào đã tan vỡ hoàn toàn, bị trở thành nô lệ của ma túy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi