PHÙ LAM

Thấy cô hiên ngang đi về phía trước, hắn buồn bực hỏi: "Cô rốt cục là muốn đi đâu?"

"Không biết." Doãn Tiểu Đao trả lời.

"Không biết cô đi cái rắm à!" Lam Diễm thấy chán, chỉ muốn trở về.

Lại bị cô kéo cổ áo lại: "Đi nơi anh muốn chơi."

"Chơi cái len sợi(chỗ này anh nam chính nói bậy á)! Tôi không muốn chơi!"

"Đi chơi, thì sẽ không muốn những cái khác." Bằng không, chỉ là buổi sáng, hắn cũng khó chịu đựng.

Lam Diễm sửng sốt, lúc này cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của cô. Trong chốc lát, hắn chỉ có thể thấp giọng nói: "Ngu xuẩn."

---

Giữa thành phố và trị trấn Vượng thành, quãng đường đi xe cũng không xa.

Lam Diễm tìm tòi những điểm vui chơi của Vượng thành, chỉ vào một nơi: "Đi, chúng ta đi ngồi tàu lượn!" Đi mạo hiểm một chút, dọa những bệnh độc kia chạy đi.

"Được." Nghe lời như Doãn Tiểu Đao.

Lam Diễm suýt chút nữa muốn đi mò đầu cô, vẫn tốt, có lý trí kiềm chế rồi.

Hai người lên xe bus, trên đường dừng dừng đi đi, mất hơn một tiếng mới đến nơi vui chơi.

Từ xa Lam Diễm nhìn vòng tàu lượn nói: "Đao thị vệ, cô đã chơi tàu lượn chưa?"

"Không có."

Đáp án trong dự liệu. Hắn nói nhẹ như mây gió: "Này, tuyệt đối đừng sợ hãi. Đồ vật kia rất khủng bố, nếu như cô sợ hãi, tôi cũng sẽ không giúp cô."

"Tôi không sợ." Tuy rằng Doãn Tiểu Đao chưa chơi qua, nhưng cô biết chuyện gì sẽ xảy ra,

"Không sợ thì tốt." Hắn cười đến xấu xa.

Vượng thành là thành phố nhỏ, không thể so sánh với Thương thành phồn hoa. Đang trong ngày đi làm, du khách đi chơi không nhiều.

Hai người xếp hàng không tới mười phút, đã đến lượt.

Lam Diễm khẽ hát, đi tới chỗ lựa chọn.

Xếp phía sau là hai học sinh nữ đang theo dõi khuôn mặt hắn, kề tai nhau nói nhỏ: "Rất đẹp trai." Sau đó thầm cười.

Doãn Tiểu Đao liếc nhìn hai cô gái, sau đó nghiêng đầu, nghiên cứu đường nét góc cạnh của hắn. Trước đây lúc nhìn thấy Lam Úc trong tạp chí, cô còn nghĩ rằng, dung mạo của hai anh em này đều rất khá. Hiện tại, ở trong mắt cô, Lam Úc sớm đã xấu đến tận chân trời, Chỉ có Lam Diễm, càng ngày càng có sức hấp dẫn.

Lam Diễm chọn hàng thứ nhất, hắn ước gì thấy được khuôn mặt thất sắc của Doãn Tiểu Đao. Hắn quay đầu lại, thấy cô nhìn mình chằm chằm, không nhịn được hung lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì! Lại đây!"

"Được." Doãn Tiểu Đao vẻ mặt như thường, đi tới bên cạnh hắn.

Đợi sau khi cô ngồi xuống, Lam Diễm kiểm tra thiết bị an toàn cho cô: "Đừng bị dọa khóc nhé." Nói xong, hắn buông khóa an toàn của cô ra, lại cài lại, sau đó kéo ra.

"Được rồi." Doãn Tiểu Đao nhìn động tác của hắn, ánh mắt lại rơi vào khuôn mặt hắn.

Hắn khẽ nâng mắt, đối diện với tầm mắt của cô: "Làm gì, không phải là cô có ý đồ không an phận chứ?"

"Không phải." Quân tử thẳng thắn vô tư trả lời.

Tàu lượn này xoay chuyển theo quỹ đạo, thời gian là hai mươi năm giây. Còn chưa bắt đầu khởi động, đã có mấy nữ sinh thét lên.

Bên này Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao không có động tĩnh.

Đột nhiên, điện thoại di động của Doãn Tiểu Đao rung lên. Cô hướng về trong túi, lấy điện thoại ra.

Điện thoại hiển thị là ông nội Doãn.

Lam Diễm đang muốn bảo cô đừng nhận, nhưng động tác của cô rất nhanh: "Chào ông ạ."

Lam Diễm ở bên thầm mắng cô ngu ngốc.

Lúc này tàu lượn khởi động.

Tiếng thét chói tai nổi lên bốn phía.

Đoàn tàu rầm rầm đẩy lên điểm cao nhất.

Doãn Tiểu Đao bình tĩnh nói với ông nội Doãn qua điện thoại: "Vâng, buổi tối hắn không ngủ được."

Lam Diễm: "...."

Đoàn tàu bắt đầu trở về, nhanh như chớp. Âm thanh của gió vù vù quét qua bên tai, phía sau vang lên, đều là tiếng gào thét, trộn lận với giọng nam và giọng nữ.

Doãn Tiểu Đao: "Con ngồi tàu lượn, rất ồn ào."

Lam Diễm: "..."

Đoàn tàu bắt đầu quay vòng, các hành khách bị treo ở không trung, xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.

Doãn Tiểu Đao: "Buổi tối cháu thêm thuốc cho hắn."

Lam Diễm: "..."

Lúc này, đến điểm uốn khúc cao nhất, bởi thân thể mất trọng lượng, nhẹ như lông chim, giống như bay lượn. Thế giới trước mặt, chỉ có bầu trời xanh thẳm.

Doãn Tiểu Đao: "Lúc hắn lên cơn, rất đau."

Lam Diễm: "..."

Lập tức lao xuống, cảnh sắc bầu trời bị chuyển thành núi xa xanh biếc.

Doãn Tiểu Đao: "Vâng."

Lam Diễm: "..."

Sau đó Doãn Tiểu Đao cúp điện thoại. Cô đang chuẩn bị hưởng thụ thật tốt cảm giác ngồi tàu lượn, kết quả, hành trình kết thúc.

Sau khi đoàn tàu dừng lại, Lam Diễm không nói lời nào, đứng lên đi ra ngoài.

Doãn Tiểu Đao rời đi theo hắn.

Chờ ra khỏi khu vực tàu lượn, hắn quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Lần sau chơi tàu lượn, đừng nghe điện thoại. An toàn là trên hết."

"Được." Doãn Tiểu Đao sảng khoái đáp ứng, sau đó vì cảm ơn ý tốt của hắn, cô nói: "Ngồi xe này nhận điện thoại không quen, điện thoại suýt nữa bị rơi rồi."

"...." Sao hắn lại ngốc đến mức dẫn cô đi chơi tàu lượn chứ. Vốn định nhìn vẻ mặt thất sắc của cô, kết quả, vẫn là phụ đức hạnh. "Cô quá ngốc rồi."

Doãn Tiểu Đao nghiêng đầu nhìn mặt hắn. Dưới ánh mặt trời, đường nét của hắn sắc đến mức có thể chiết ảnh.

"May là cô ngu ngốc triệt để." Lam Diễm tiếp tục đi về phía trước: "Có câu nói gì ấy nhỉ? Ngu đến mức manh tự nhiên. Ngày nào đó gặp phải người mắt mù, nói không chừng hắn còn có thể cảm thấy cô đáng yêu."

Doãn Tiểu Đao không lên tiếng trả lời.

"Có điều." Lam Diễm dừng lại, quay đầu nhìn cô, bỗng nhiên cong môi cười: "Đàn ông mắt mù, quá khó tìm."

Sau đó hắn một mình ngâm nga một giai điệu, hát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi