PHÙ LAM

Hồ tiểu thư này rõ ràng không biết phân biệt đúng sai.

Trong phòng cả trai và gái đều áo quần nguyên vẹn, hơn nữa người con trai trên giường còn đang ngủ như heo thế kia, nhìn thế nào cũng không giống vụng trộm.

Phải nói là đang nghỉ ngơi mới đúng.

Tiếng ồn lớn như thế, Lam Diễm cũng không tỉnh lại. Tiếng ngáy của hắn vẫn tiếp tục có quy luật.

Hồ tiểu thư giận đến nỗi thở hổn hển, bước nhanh tới bên giường, đưa tay như muốn nhéo tai hắn.

Tốc độ của Doãn Tiểu Đao càng nhanh hơn, ngay lập tức bắt được tay của Hồ tiểu thư.

Hồ tiểu thư hoảng sợ hét lên, " Cô là cái thá gì, lại dám ngăn cản ta."

Cõ lẽ tiếng hét chói tai này lọt được vào tai Lam Diễm, hắn cuối cùng cũng tỉnh lại.

Trong lúc còn đang mơ màng, hắn nhìn thấy một đám nữ nhân đứng trước cửa, liền theo thói quen kéo chăn qua, đem mình bọc lại. Nhưng vừa quay đầu lại,đã thấy khuôn mặt giận dữ của Hồ tiểu thư xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn ngồi dậy, đầu mày nhíu lại," Bác gái này là ai?"

Vừa nghe xong câu này, Hồ tiểu thư càng thêm mất khống chế." Lam Diễm, đồ vô lại! Ba ngày trước anh còn nói em là nữ nhân mà anh yêu nhất."

" Ngươi đi chết đi." Vẻ mặt Lam Diễm không tốt. Hắn cúi đầu nhìn áo của mình một chút, đảm bảo không có vấn đề gì, vén chăn đứng dậy.

Hồ tiểu thư tức giận cực điểm," Tôi muốn giết anh!"

Doãn Tiểu Đao lạnh lùng, giữ chặt tay Hồ tiểu thư không buông," Không một ai được thương tổn hắn."

Lam Diễm nhếch lông mày. Hắn thiếu chút nữa đã quên, hắn bây giờ có người bảo vệ rồi. Thế là hắn càng không sợ sãi," Bác gái này tức giận như vậy, rất dễ có nếp nhăn a."

Hồ tiểu thư tức giận đến mức khuôn mặt méo mó, " Hai người các ngươi cứ chờ đấy cho tôi!" Cô ta ra sức thoát khỏi kiềm chế của Doãn Tiểu Đao.

Doãn Tiểu Đao buông lỏng tay.

Hồ tiểu thư nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Mấy nhân viên xem náo nhiệt ở ngoài cửa, ngại ngùng rời đi.

Lam Diễm chậm rãi xoay người," Bảo vệ bên dưới thật vô dụng, bác gài nào cũng có thể xông vào văn phòng."

Nhưng mà đến hôm sau, hắn liền hiểu được, bác gái này không phải người bình thường.

Cô ta là hòn ngọc quý trên tay một vị lãnh đạo nào đó.

Lam thị đang tích cực đấu thầu một hạng mục của chính phủ, vì đảm bảo hạng mục được tiếnh hành thuận lợi, bạn lãnh đạo cao cấp của Lam thị quyết định để Lam Diễm nhận lỗi với Hồ tiểu thư.

Hồ tiểu thư tính khí lớn, lời xin lỗi bình thường không thể làm nàng hết giận.

Kết quả, trong lúc Lam Diễm ngủ trưa nhận được lệnh giáng chức.

Bị giáng xuống vài cấp.

Đồng thời bị phái đến một nhà xưởng làm việc 3 tháng.

Doãn Tiểu Đao thắc mắc, Lam thị phải chăng có thể vì đại nghĩa diệt thân. Nói thế nào đi nữa, Lam Diễm cũng là Nhị thiếu gia, lại giống như quả bóng bị đá đi đá lại.

Càng kỳ lạ là, Lam Diễm đối với những chuyện này, vô cùng thản nhiên tiếp nhận.

Nhà xưởng này do Lam thị thu mua vào năm ngoái khi xưởng ống dẫn khí này đối mặt với nguy cơ phá sản. Sau khi Lam thị tiếp nhận, tất cả hạng mục ống dẫn khí ở Thương Thành đều được sản xuất từ nhà xưởng này.

Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao ba ngày sau xuất phát.

Lam Diễm vừa lên xe vừa thì thầm Doãn Tiểu Đao đúng là sao chổi.

Cô ta vừa đến, hắn liền suy.

Doãn Tiểu Đao tâm tình bình tĩnh. Cô nghe tài xế nói, Lam Diễm không phải lần đầu tiên bị giáng chức.

Trước kia còn là Lam tổng, sau đó là phó tổng, rồi là giám đốc.

Bây giờ hắn là Lam trưởng xưởng.

-------

Vượng thành là thành phố công nghiệp. Không ít thương nhân nước ngoài đều chọn nơi này để mở xưởng. Nơi này gần Thương thành, giao thông thuận lợi, hơn nữa có giá lao công thấp.

Xuất phát từ Thương thành, đi 3 tiếng mới tới nơi. Xung quanh đều là nhà xưởng, trên đường phần lớn là xe chở hàng, bụi đất mù mịt. Lúc đến được khu nhà xưởng, xe đã bám đầy bùn đất.

Sau khi tài xế đưa bọ họ đến nơi, liền trở về báo cáo.

Lam Diễm ngủ suốt đường đi. Sau khi xuống xe, hắn đứng trước cửa nhà xưởng, quay đầu nhìn chiếc xe vội vã rời đi," Mẹ kiếp, đến xe cũng không để cho tôi một chiếc."

Hắn thấy Doãn Tiểu Đao hai bên trái phải kéo hai túi hành lý, cũng không có ý định giúp đỡ, bản thân thì hai tay không đi vào.

Giám đốc nhà máy lúc đầu nay trở thành phó giám đốc, đối với Lam trưởng xưởng mới tới này, mọi người đều có chút thận trọng, cũng không biết rốt cuộc trưởng xưởng mới đến đây làm gì.

Lam Diễm nghênh ngang đi vào văn phòng.

Văn phòng rất giản dị, chỉ thấy có hai ghế sô pha và một bàn trà.

Các quản lý nhìn thấy Lam Diễm, đều kinh ngạc với vẻ ngoài xuất chúng cùng đôi mắt xanh của hắn. Xưởng phó sau khi lấy lại tinh thần, tiến lên trước chào hỏi:" Lam trưởng xưởng, chào ngài."

Lam Diễm nghe xưng hô này, vẻ mặt cứng ngắc.

" Tôi là phó xưởng, tên gọi Lý Dũng Hoa."

" Nha." Lam Diễm ngoài cười nhưng trong không cười kéo khóe miệng.

Doãn Tiểu Đao không nói lời nào kéo hành lý vào.

Mọi người đều tò mò thân phận của cô, nhưng không ai dám hỏi.

Lam Diễm theo tầm mắt của mọi người nhìn sang, uể oải giới thiệu," Đây là......" Hắn dừng một chút," Chủ nhiệm mới của nhà xưởng."

Doãn Tiểu Đao đặt hành lý xuống, ngẩng đầu lên," Tôi không phải là chủ nhiệm của nhà xưởng."

" Câm miệng." Lam Diễm khiển trách," Giám đốc nhà máy nói chuyện, khi nào đến lượt cô xen vào."

Vẻ mặt mọi người rất kì lạ, tầm mắt do dự nhìn Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao

Lam Diễm vung tay," Các ngươi ra ngoài trước, tôi có vài lời muốn nói với chủ nhiệm nhà xưởng."

Mọi người nghe lời ra ngoài, lúc gần đi vẫn kì lạ nhìn Doãn Tiểu Đao một chút.

Cửa phòng vừa đóng lại, Doãn Tiểu Đao lần thứ hai nói:" Tôi không phải chủ nhiệm nhà xưởng."

Lam Diễm hừ một tiếng," Vậy cô là cái gì? Cô thử nghĩ xem, mỗi ngày đều đi cùng tôi, chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ rằng tác phong sinh hoạt của giám đốc có vấn đề."

" Thanh giả tự thanh."

" Cô thì biết cái gì! Đến lúc tôi bị giáng chức, tôi sẽ trở thành công nhân đó." Hắn tức giận nói," Chúng ta ở bên ngoài là quan hệ công việc." Nhưng suy nghĩ lại thì không có giám đốc nhà máy nào lại cùng chủ nhiệm nhà xưởng 24h ở chung một chỗ.

Doãn Tiểu Đao nghĩ đến việc hắn tiếp tục bị giáng chức, liền không tính toán đến chức danh này nữa. Nhưng cô vẫn kiên trì," Buổi tối tôi muốn ngủ cùng một phòng với ngài."

"........" Lam Diễm trừng mắt nhìn cô," Nói chuyện phải suy nghĩ! May cho cô gặp được tôi là một thanh niên chính trực, đổi lại là người khác, trong sạch của cô khó giữ rồi."

" Ngài không đánh lại được tôi." Vì vậy, nguyên nhân chủ yếu cũng không phải do hắn chính trực.

"......" Hắn thực sự rất muốn đánh chết cô." Cô có tin không tôi có thể hạ độc chết cô."

Doãn Tiểu Đao lắc đầu," Ngài không thể."

Lam Diễm cười khẩy, hắn những ngày qua đối với hai chữ " không thể" đã miễn dịch, hắn hiện tại đều tự mình an ủi, đàn ông tốt không so đo với phụ nữ.

------

Cùng những quản lý trong xưởng chào hỏi xong, Lỹ Dũng Hoa dẫn Lam Diễm đi một vòng quanh xưởng.

Sản xuất ống dẫn khí này, không cần sử dụng nhiều kỹ thật hiện đại. Nhưng trong xưởng có phòng thí nghiệm mô phỏng thực tế, mấy trường đại học trọng điểm đều có nghiên cứu sinh làm việc tại đây.

Lam Diễm tùy tiện nhìn, cũng không hiểu được cái gì. Sau khi đi hết một vòng quanh xưởng, hắn rút ra được một kết luận," Tôi là người đẹp trai nhất nhà xưởng."

Tuy rằng đây là sự thật, nhưng Lý Dũng Hoa cũng không nhịn được vẻ mặt giật giật một chút.

" Đi đường có hơi mệt mỏi. Lý xưởng trưởng, tôi cùng chủ nhiệm Đao đi ăn cơm trưa trước."

Lý Dũng Hoa vội vàng trả lời.

Nhà ăn của xưởng, mỗi ngày đều nấu 3 món. Hai món thịt, một món rau. Tất cả công nhân đều có suất ăn giống nhau.

Lam Diễm nhìn tất cả món ăn đều có hạt tiêu, sầm mặt lại," Này, chủ nhiệm Đao, cô ăn được món cay không?"

"Có thể."

"Khẩu vị nặng." Hắn khó chịu nhìn suất ăn,"Tôi không ăn những món này. Cô đưa tôi ra ngoài ăn mấy món ăn thanh đạm."

" Chúng ta ra ngoài ăn,rất có khả năng gặp nguy hiểm."

Lam diễm khinh thường nói," Ai rảnh rỗi như vậy, đến nơi chim không thèm ị ám sát tôi."

" Chúng ta không thể ra ngoài." Cô luôn xem nhiệm vụ là quan trọng nhất.

Hắn nhìn sang," Chủ nhiệm Đao, tôi lấy thân phận giám đốc nhà máy ra lệnh cho cô."

Doãn Tiểu Đao bình tĩnh nói,: Hôm qua ngài suýt chút nữa bị đập đầu. Nêu như không có tôi ở đó, ngài không chết cũng thành ngốc."

"......." Hắn lại có kích động muốn bóp chết cô. Thế nhưng, hắn đánh không lại cô. Hắn không tranh luận với cô nữa," Quên đi, tôi đi ngủ đây. Tỉnh dậy sẽ đi uống chút gì đó."

Doãn Tiểu Đao gật đầu. Cô gói lại một phần cơm rồi cùng hắn trở lại văn phòng giám đốc.

Lam Diễm sau khi quay về, liền không muốn ngủ nữa.

Hắn có một chuyện muốn làm.

Hắn lấy laptop, cắm dây mạng. Sau đó đeo tai nghe, bắt đầu xem ảnh.

Doãn Tiểu Đao yên lặng ăn cơm. Mấy ngày nay cô biết được hắn thích làm chuyện kì quái này, cũng quen với việc hắn chửi bới.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, Lam Diễm lại mở miệng, " Mẹ kiếp! Mạng quá tệ. Cởi quần mất mười phút, còn chưa cởi xong." Hắn dùng sức điều chỉnh dây mạng, hình ảnh vẫn chậm chạm như cũ.

Hắn cáu kỉnh," Chủ nhiệm Đao, vừa rồi có ai đưa danh thiếp cho cô không?"

Doãn Tiểu Đao lấy danh thiếp từ trong túi ra, ném qua cho hắn.

Sau khi hắn tiếp được, bắt đầu gọi điện thoại, " Lý trưởng xưởng, mạng ở đây có vấn đề gì vậy?"

Đầu bên kia nói gì đó, sắc mặt Lam Diễm ngày càng biến đổi. Cúp điện thoại, hắn đập tay xuống bàn," Mẹ kiếp, vừa hôm qua tôi đóng thêm 3600, bây giờ lại nói không thể xem?"

Mặc hắn gào thét, cũng không giải quyết được vấn đề. Chỉ có thể chờ hắn trở lại bình thường.

" Chủ nhiệm Đao, nửa tiếng nữa gọi tôi." Hắn nói xong liền nằm nhoài ra bàn ngủ.

Doãn Tiểu Đao đem hộp cơm bỏ vào thùng rác, sau đó cũng tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bên cạnh Lam Diễm năm ngày, nàng đại khái hiểu được, hắn không bao giờ dừng được nói chuyện. Một khi dừng lại, chính là lúc hắn ngủ.

Hắn thực sự rất có năng lực ngủ. Lúc không làm gì, mắt vừa nhắm lại, chưa đầy 2 phút là ngủ được.

Cô mấy hôm hay đều ngủ không ngon. Hắn vừa ngáy vừa nghiến răng, nửa đêm đều làm phiền cô. Nhưng cô cũng thể ngủ vào ban ngày như hắn.

Làm Doãn Tiểu Đao mở mắt là tiếng la mắng của Lam Diễm

"Thế giới này còn có chữ tín không. Tôi bỏ ra 3600, lại để tôi xem mấy thứ đen sì này? Nói năng cẩn thận đấy!Thảo!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi