PHÙ LAM

Lam Diễm muốn mắng người, nhưng không thở ra hơi.

Cô sợ hắn giãy dụa, không dám chậm trễ thời gian, cầm khăn mặt lau một lượt thân dưới của hắn thật nhanh, lại mặc quần sạch cho hắn.

Toàn bộ quá trình, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Lam Diễm nghẹn một hơi ở ngực, trên cũng không phải, dưới cũng không phải.

Hắn chia buồn cho thuần khiết hắn giữ hai mươi ba năm.

Nỗi lòng chỉ tồn tại mấy giây, sau đó đau đớn lại đến. Hắn không lo được cái chuyện thuần khiết này nữa.

---

Sau ngày hôm đó, bệnh trạng cấp tính của Lam Diễm chầm chậm giảm xuống, thời gian quằn quại khó chịu càng ngày càng ít.

Ngày thứ bảy, Doãn Tiểu Đao thả lỏng dây buộc cho hắn.

Cô đỡ hắn đến ban công, để hắn ngồi tắm nắng.

Mấy ngày rồi Lam Diễm không được thấy mặt trời, mới tiếp xúc với ánh sáng, đôi mắt không thích ứng được. Nhắm mắt lại một hồi lâu, mới mở ra.

Cảnh sắc trước mắt. Không quá khác trước khi hắn cai nghiện.

Mấy ngày này, hắn có thể vượt qua được, chính hắn đều cảm thấy khó có thể tin.

Hắn cẩn thận nghĩ lại quá trình mấy ngày trước, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Lam Diễm ngẩng đầu, nhìn phía bầu trời.

Dưới ánh mặt trời chói chang, có lẽ chỉ có hắn mới ra ngoài sưởi. Đổi lại là trước đây, hắn đều xem thường thời gian thưởng thức lãng phí này, hiện tại tâm tình đã rất khác rồi.

Thời tiết nóng bức, hắn ứa ra mồ hôi.

Hắn thở dài, phong cảnh tuy tốt, nguy hiểm say nắng cũng rất lớn.

"Tứ lang." Phía sau truyền đến giọng nói, trong trẻo trầm khiết.

Lam Diễm ngoái đầu lại, nhìn Doãn Tiểu Đao.

Có lẽ là ánh mặt trời quá mãnh liệt, làm hắn quáng mắt, hắn cản thấy cô đầu đất này rất ưa nhìn.

"Anh có muốn ăn chút gì đó không?" Doãn Tiểu Đao cầm quạt quạt mát cho hắn.

"Ừ, ăn gì cũng được."

Sau khi nóng vội cai nghiện, thân thể người nghiện vô cùng suy yếu, thường thường đều là chán ăn. Lam Diễm cũng vậy. Có điều ở giai đoạn này, bổ sung đầy đủ dinh dưỡng và nguyên tố vi lượng là rất quan trọng, vì vậy hắn không thể không ăn.

Hai người trở lại phòng ăn.

Hôm nay nhà hằn đưa tới cháo và món ăn đều còn lại không ít, Doãn Tiểu Đao đặt vào lò vi sóng một lần nữa, đinh một tiếng, sau đó bưng lên bàn.

"Tứ lang, tôi giúp anh ăn nhé." Cô rất nhiệt tình.

Lam Diễm liếc cô một cái: "Tôi tự ăn."

"Được."

Mới ăn một miếng, hắn liền nhíu mày: "Cháo này..."

Doãn Tiểu Đao lập tức quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hơi nhiều bột ngọt." Đồ ăn nhà hàng, đa số nhiều bột ngọt.

Cô gật đầu: "Đúng, không có anh nấu đồ ăn ngon."

Hiện tại không có gì có thể soi mói, Lam Diễm ăn tạm cho xong, sau đó mệt mỏi về giường nằm.

Doãn Tiểu Đao ngồi bên cạnh hắn. Lúc này tâm tình của cô rất tốt. Bởi vì tứ lang của cô đã trở về.

Lam Diễm không ngủ được, hắn quyết định thảo phạt kẻ đầu sỏ xâm phạm sự thuần khiết của hắn.

"Này, cô." Hắn chống người muốn ngồi dậy.

Doãn Tiểu Đao nhanh chóng đỡ hắn, còn săn sóc đặt một cái gối đệm ở sau lưng.

Lam Diễm nửa tựa vào giường: "Nói, cô thừa dịp tôi thần trí mơ hồ, đã làm chuyện gì?"

Cô suy nghĩ một chút, cũng không có chuyện gì, liền trả lời: "Tôi chăm sóc anh."

"Chăm sóc thì chắm sóc, cô cởi quần của tôi làm gì." Lam Diễm hơi tăng cao âm lượng, thở đến khó khăn.

Cô giải thích nói: "Tôi lau người cho anh, anh bị bẩn."

Tôi cho cô biết...." Hắn thở hổn hển mấy hơi liền, mới nói tiếp: "Cô đây là phải chịu trách nhiệm."

"Ai làm người ấy chịu, tôi không sợ chịu trách nhiệm."

Lam Diễm khẳng định, cô đầu đất này căn bản không hiểu ý trong lời nói của hắn, còn ở đó nói mạnh miệng. Hiện tại hắn không quát được, chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Chờ tôi khôi phục sức khỏe, lại dạy dỗ cô."

"Được." Doãn Tiểu Đao nghe được lời này của hắn, ngược lại thấy vui vẻ. Đây là tứ lang động một chút là dữ với cô, thực sự là tứ lang.

Lam Diễm nhớ tới một chuyện, trầm giọng hỏi: "Mấy hôm nay có người tới tìm tôi không?"

"Không có."

Hắn an tâm hơn: "Tôi muốn ngủ."

"Được."

"Nhưng tôi không ngủ được."

Mất ngủ triền miên, là triệu chứng phát sinh có tần suất cao nhất trong kỳ cai nghiện, cần thời gian chữa trị rất lâu.

Doãn Tiểu Đao chủ động ấn huyệt cho hắn: "Tứ lang, anh sẽ tốt hơn."

Ừ." Lam Diễm trả lời như vậy.

Sau đó, còn phải nhịn.

Ở gian đoạn kéo dài này, lo lắng mất ngủ, bệnh kén ăn buồn nôn, nôn mửa táo bón, cùng với đau đớn ở trung khu thần kinh, có thể kéo dài từ hai đến sáu tháng.

Thực sự là một trận đánh ác liệt.

May mà, thần trí Lam Diễm đã trở lại.

Lúc hắn vô tình nhìn thấy trên cổ Doãn Tiểu Đao có một vết thương kết vẩy, không vui vẻ: "Làm sao vậy?"

Cô không che dấu, kể lại đúng sự thật.

Lam Diễm nghe được đau lòng không thôi.

Trước khi cai nghiện, hắn chỉ sợ cô bị đói, bị thương, suy đi nghĩ lại rồi đặn dò mọi khả năng có thể phát sinh.

Kết quả, hắn vẫn tổn thương cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi