PHÙ LAM

Chuyn ng~M~

Nhân viên phục vụ trong tiệm cà phê bị ngược đãi.

Ở chốn công cộng tổn hại thuần phong mỹ tục, các cô muốn đi báo cảnh sát.

Nam chính tiểu thuyết ngôn tình trong lòng lòng bọn họ, phải là kiểu khí chất trước sau như một. Tỷ như anh chàng kính râm trước nay lạnh đạm như băng, vậy nên cái việc khi hắn gỡ kính mát ra liền biến thành chàng trai ánh dương, khiến họ không sao tiếp nhận được.

Hơn nữa, hắn chỉ ấm áp vỡi mỗi cô gái trung tính đó.

Lúc đối diện với phục vụ, vẫn là lạnh nhạt.

Các cô không chịu đựng được.

Cho nên, phục vụ Giáp chủ động qua quấy rầy đôi nam nữ đó, đưa cà phê và bánh kem đến.

Sau đó nghe được đoạn đối thoại kỳ quái.

Cô gái hỏi, “Sao anh lại muốn giành rong biển của em?”

Chàng trai trả lời, “Anh lười xé gói.”

Cô gái hỏi tiếp, “Có phải anh đang lợi dụng em không?”

Chàng trai trả lời, “Tất nhiên không phải. Rong biển là anh mua, anh ăn hai miếng cũng không được sao.”

Cô gái lại hỏi, “Anh ăn của anh đi, tại sao lại đụng vào em?”

Chàng trai lại trả lời, “Không phải anh muốn đụng em, là ngoài ý muốn. Đụng phải em anh cũng đau vậy.”

Nhân viên phục vụ muốn ném khay.

—-

Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao không ở lại tiệm cà phê quá lâu.

Có vài việc, ở nơi công cộng không tiện nói chuyện. Huống hồ, thời gian cũng có chút eo hẹp.

Lam Diệm ra ngoài cả buổi sáng, cơn nghiện đã sắp kéo đến.

Hắn trông thì khỏe mạnh, nhưng sắc mặt lại không tốt.

Nhưng cô có thể nói gì đây? Hắn vẫn còn sống, đã là tốt lắm rồi.

Lúc sắp chia tay, hắn nói, “Đao thị vệ, đợi tin tức của anh.”

“Được.” Cô gật đầu. Đợi khi hắn quay về, cô có rất nhiều rất nhiều thời gian có thể hỏi hắn đàng hoàng, trong mười tháng có lẻ này hắn đã đi những đâu, làm những gì, sống có tốt hay không.

“Anh đi trước, em đợi chút.” Lam Diệm đeo kính mát lên, xoay người rời khỏi.

Doãn Tiểu Đao nhìn theo bóng lưng của hắn.

Hắn của hiện tại, dường như lại không phải Tứ Lang của cô nữa. Bởi vì quá cô quạnh.

May mắn là, lúc hắn nói chuyện với cô, vẫn là thần thái của trước kia.

—-

Trên đường lên núi, Lam Diệm nhìn thấy xe của Lam Úc ở phía trước.

Lam Diệm đạp phanh hãm tốc độ xe xuống.

Lam Úc nhìn thấy Lam Diệm qua kính chiếu hậu, cười khinh miệt một tiếng, nhấn ga, cuốn bụi phóng đi.

Lam Diệm chẳng chút để ý hành vi của Lam Úc.

Đến biệt thự lưng chừng núi, Lam Úc đã đỗ xe từ sớm. Gã đứng dưới ánh nắng chói chan, nhìn Lam Diệm dừng xe, xuống xe.

Lam Úc không nhịn được mà châm chọc, “Cuộc sống bây giờ của mày tốt hơn trước kia nhiều ấy nhỉ.”

Lam Diệm liếc Lam Úc một cái, không nói gì, đi thẳng vào trong.

“Mày không hỏi tình hình gần đây của chủ cũ của mày thế nào à?” Lam Úc cong khóe môi cười lạnh.

Lam Diệm biết rõ Lam Úc đang nói đến ai. Lam Úc vẫn luôn xếp Lam Diệm vào chung bè phái với Chú Lam và Lam Nhị, cho nên lúc nói đến Lam thị, đều dùng cái danh xưng “chủ cũ”. Lam Úc hận Chú Lam và Lam Nhị, đoạn thời gian ẩn núp này, gã chưa từng quên chuyện báo thù.

Cuộc tranh đấu giữa hai nhóm người trong Lam thị, Lam Diệm lười dính vào. Lam Úc là nhân vật hung ác, Lam Nhị cũng không phải hạng người thiện lương.

Chó cắn chó mà thôi.

Lam Diệm không đáp lại Lam Úc, đi vào biệt thự.

Lam Úc nhìn theo bóng lưng của Lam Diệm, mắt sẫm xuống.

Gã hận Lam Diệm.

Hận đến muốn ăn xương uống máu hắn.

Lam Úc cho rằng, bản thân sa vào tình cảnh hiện tại, hoàn toàn là lỗi của Lam Diệm. Nếu như không phải tên thế thân này, vậy thì người thật sự chơi ma túy sẽ là Lam Nhị. Nếu người chơi ma túy là Lam Nhị, thì hiện tại người hô mưa gọi gió trong Lam thị vẫn là Lam Úc gã.

Làm sao có thể sa sút đến mức này.

Năm ngoái, sau khi chuyện xảy ra, Lam Úc đã bịt miệng mấy tên thân tín biết rõ nội tình, sau đó thì chạy trốn. Ở tỉnh khác một khoảng thời gian rồi gã trở về.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Hơn nữa, ở Thương Thành, có Hạt Gia làm núi dựa.

Bụng dạ của Lam Úc hẹp hòi, chuyện lấy oán báo ân nơi nào cũng có, huống chi là Lam Diệm, kẻ có thù với gã.

Lam Diệm của lúc đó, đã hoàn toàn vứt bỏ ân oán, chuẩn bị trở về Hoành Quán cưới vợ.

Sau này Lam Diệm kiểm điểm lại bản thân. Dưới sự bồi dưỡng của Trịnh tiểu thư, hắn đã mất đi bản tính của loài sói. Cuộc sống mà hắn hướng tới, bình bình thản thản, cho nên theo bản năng hắn lơ là những tranh chấp ân oán kia. Hắn nên nghĩ đến chuyện Lam Úc sẽ báo thù. Nhưng hắn đã sơ suất. Toàn bộ tư tưởng của hắn đều hướng đến sính lễ, thế là thiếu cảnh giác.

Sau khi bắt được Lam Diệm, Lam Úc dồn tất cả hận thù của mình đối với Chú Lam, Lam Nhị, tất thảy tính sổ với Lam Diệm.

Lam Diệm phải chịu những đòn tra tấn thảm khốc.

Hơn nữa hắn còn bị cơn nghiện hành hạ, lúc không chịu tra tấn cũng đau đến chết đi sống lại, chứ đừng nói đến chuyện mỗi khi Lam Úc không vui là lại dùng Lam Diệm như bao cát.

Dưới sự công kích của các loại đau đớn, Lam Diệm đã đầu hàng.

Cho dù lúc ban đầu hắn có chút cứng cỏi kiên trì, sau đó cũng phải bỏ cuộc.

Bởi vì kiên trì không nghĩa lý.

Kết cục của việc tiếp tục ngoan cố, chỉ có một con đường chết.

Nếu như không có sự xuất hiện của Doãn Tiểu Đao, hắn chết cũng chẳng sao. Thế nhưng trên đời vẫn còn cô, cho nên hắn phải sống tiếp, hắn nhất định phải giữ được cái mạng này, cùng cô kết hôn, sinh con, chiên cho cô một thùng cơm chiên.

Khi có khát vọng sinh tồn, Lam Diệm liền vứt bỏ đạo đức lương tri của mình.

Hắn đi nương nhờ Hạt Gia.

Không phải Lam Úc.

Là Hạt Gia.

Lam Úc vẫn hận Lam Diệm thấu xương, Hạt Gia thì không như vậy.

Thứ Hạt Gia cần, là một trợ thủ vừa dễ khống chế vừa có thể trợ giúp ông ta.

Lam Diệm rất dễ khống chế. Bởi vì hắn chơi ma túy, cho nên nắm được cái nhược điểm lớn này, Hạt Gia rất yên lòng. Hơn nữa, kỹ thuật hacker của Lam Diệm tốt vô cùng.

Hạt Gia hiểu rõ, Lam Úc trước nay luôn không thể khống chế. Lam Úc không hút ma túy, thế rất mạnh. Ngoại trừ mấy tay buôn thuốc lấy việc bán thuốc để nuôi cơn nghiện, bản thân đám trùm ma túy lớn đểu không chơi thuốc. Bọn chúng biết rõ sự nguy hiểm của ma túy, kiên quyết không đụng vào.

Cho nên, Hạt Gia coi Lam Úc là người hợp tác của mình, nhưng lại coi Lam Diệm như thuộc hạ của mình.

Nhưng mà, quan hệ giữa người hợp tác và tên thuộc hạ này, xấu vô cùng.

Dưới sự quan sát của Hạt Gia, đều là do Lam Úc đơn phương gây xích mích.

Lam Diệm rất ít khi để ý đến Lam Úc.

Từ sau khi đứng vào hàng ngũ của Hạt Gia, khí chất của Lam Diệm đã thay đổi, ác nghiệt lãnh lẽo đến mức khiến Lam Úc phải nhìn bằng con mắt khác.

Lam Diệm bắt đầu luyện tập. Tuy hắn vẫn cứ hút ma túy, nhưng cũng kiên trì vận động.

Lam Diệm từng nhắc nhở Hạt Gia, “Nó giả làm em trai tôi nhiều năm vậy mà tôi chưa bao giờ phát hiện sơ hở, Hạt Gia, ông phải cẩn thận, nó không phải nhân vật đơn giản đâu.”

Hạt Gia ha hả cười lớn, “Uổng cho cậu làm người bán hàng cấm. Cậu không biết chỗ lợi hại của thuốc phiện sao? Mặc cho tâm hồn cậu ta từng chất phác đáng yêu thế nào, bây giờ cũng đã bị thuốc phiện nuốt chửng rồi. Mấy ngày trước cậu ta còn trộn thuốc ký ninh vào hàng mới cho tôi nữa kia.”

Hạt Gia vỗ vỗ vai Lam Úc, “Yên tâm đi. Cậu ta mà muốn làm phản, trừ phi ông trời giáng kỳ tích xuống. Cậu và tôi đều biết, cái chuyện kỳ tích ấy, có thể gọi là hiếm như lá mùa thu.”

Lúc đó Lam Úc nở nụ cười, nhưng trong lòng không hề buông lơi cảnh giác.

Chỉ là, gã cũng thấy quái lạ.

Theo lý mà nói, bây giờ Lam Diệm đã được hành động tự do rồi, thế nhưng hắn lại không chạy trốn. Cho dù là nguyên ngày trời ở bên ngoài thì buổi tối cũng trở về biệt thự lưng chừng núi. Có lẽ hắn đã thật sự quyết định theo Hạt Gia rồi.

—-

Lam Diệm tất nhiên chẳng vui lòng ở lại chỗ này.

Xác xuất xảy ra kỳ tích cực kỳ ít ỏi, nhưng không có nghĩa là không có. Chưa đến giây phút cuối cùng, ai cũng không thể kết luận, bản thân có phải là người được kỳ tích chiếu cố hay không.

Lam Diệm đã từng có một kỳ tích. Đó chính là Doãn Tiểu Đao.

Hiện tại, hắn đang đợi một kỳ tích khác.

Lúc Hạt Gia cho phép hắn ra ngoài, hắn từng nghĩ đến chuyện bỏ đi.

Nhưng mà, chưa lật đổ được Hạt Gia, bỏ đi gì đó cũng chỉ là tạm thời.

Suy nghĩ này trông thì rất lý trí, nhưng Lam Diệm lại kháng cự vô cùng. Hắn không phải cảnh sát, không có cái chí hướng nằm vùng cuồn cuộn. Hắn chỉ muốn sống tiếp mà thôi.

Cho đến tháng 12 năm ngoái, Lam Diệm biết được một chuyện phá vỡ cả nhận thức ngày trước của hắn.

Đó chính là nguyên nhân cái chết của Trịnh tiểu thư.

Sau khi Lam phụ chết, Trịnh tiểu thư chịu cú sốc rất lớn, mắc phải chứng trầm cảm. Những chuyện này Lam Diệm đều biết cả. Cho nên lúc bà tự sát, hắn những tưởng chứng trầm cảm tái phát.

Nhưng mà, chân tướng lại không phải thế.

Trong một tình huống ngẫu nhiên, Lam Diệm nghe một tên buôn lậu tóc quăn nói chuyện với người khác.

Tên tóc quăn ngậm điếu thuốc, kể một câu chuyện cũ.

Một người mẹ trẻ bị lừa hút ma túy, sau đó tự sát mà chết.

Vốn miêu tả thế này, Lam Diệm nhất định không thể liên tưởng đến Trịnh tiểu thư.

Thế nhưng, tên tóc quăn nói ra tên thật của Trịnh tiểu thư, còn khen bà mẹ trẻ ấy rất đẹp.

Khoảnh khắc đó, Lam Diệm phải rút hết sức lực toàn thân ra mới giữ vững cơ thể được. Hắn thà rằng người đó chỉ trùng hợp cùng họ cùng tên với Trịnh tiểu thư.

Thuận theo câu chuyện càng kể càng nhiều của tên tóc quăn, xác xuất trùng hợp càng lúc càng thấp.

Trở về đến phòng, Lam Diệm sụp đổ.

Hắn vẫn luôn cảm thấy mình bị Trịnh tiểu thư vứt bỏ.

Hóa ra không phải.

Trịnh tiểu thư là người ghét cái ác như kẻ thù. Lam Diệm không dám tưởng tượng, sau khi bà dính vào ma túy, bà đã tuyệt vọng đến nhường nào. Tuyệt vọng đến kết thúc sinh mạng của chính mình.

Sau đó, Lam Diệm âm thầm dò tìm cứ điểm trữ hàng của Hạt Gia.

Tòa biệt thự lưng chừng núi này là nơi nghỉ ngơi của Hạt Gia. Tất cả hàng của lão đều không ở nơi này, lão có công xưởng gia công của mình.

Rất nhiều hàng cấm mới ra bây giờ có thể tinh chế ra từ thuốc, thị trường của heroin dần dần suy tàn. Hạt Gia có ý thu nhỏ quy mô công xưởng, chỉ làm hàng loại mới.

Những chuyện này, Hạt Gia chỉ thương lượng với Lam Úc. Vị trí của xưởng cũng chỉ mỗi Hạt Gia và Lam Úc biết được.

Xưởng gia công đó, đến nay Lam Diệm vẫn chưa có manh mối.

Hắn đã giao đầu mối cho Thẩm Tiệp.

Bên phía Thẩm Tiệp cũng đang điều tra. Sợi dây Hạt Gia này, phía cảnh sát đã theo mấy năm trời, ngay cả người phụ trách phòng ban truy quét hàng cấm cũng đã thay hết hai lượt. Truy quét hàng cấm là một chuyện nguy hiểm, rất nhiều cảnh sát tuổi còn xanh đã phải hy sinh thân mình. Thẩm Tiệp xuất thân từ cảnh sát đặc nhiệm, cũng đã từng trải qua việc phải tìm đường sống trong chỗ chết.

Rất nhiều khi, Thẩm Tiệp cũng không biết quan hệ giữa mình và Lam Diệm phải định nghĩa thế nào.

Lam Diệm là một công dân bình thường, mà lại hãm sâu trong hiểm cảnh. Còn anh là một người cảnh sát nhân dân, nhưng lại không cách nào cứu Lam Diệm khỏi dầu sôi lửa bỏng.

Thẩm Tiệp chân thành hy vọng, Lam Diệm được sống thật tốt, ôm lấy sính lễ của mình, cưới người vợ mà hắn thích.

Sau đó, kết hôn, sinh con.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi