PHU NHÂN CỦA ÔNG TRÙM MAFIA


“ Cũng xinh đấy nhỉ.

Thích không? Tôi bắt về cho?”
“Hửm?”
“ Haha…ha tôi nói đùa… nói đùa mà”
__________________
Biệt thự nhà họ Thẩm
Thẩm Hạ Nhiên từ quán bar trở về liền lập tức đi tắm.

Khi xong liền xuống nhà bếp kiếm chút gì để ăn.
“ÔI MÁ ƠI CÓ TRỘMMM”
Doãn Bách Thần, Will, K8 và Time liền đưa mắt lên cầu thang.

Kịp lúc một chiếc dép bay thẳng mặt anh.

Đôi mày nhíu lại, hít một hơi thật sâu như kìm nén cơn giận.

Ánh mắt từ từ mở ra giận dữ nhìn thẳng về phía cô.

“Khá khen cho cô!”
“Nè.

Bị điên sao! Bỏ tôi xuống!”
Sau đó là những cận vệ đi đến xách cô theo đúng nghĩa về phía sofa.

Trên người chỉ mặc áo choàng tắm nên Thẩm Hạ Nhiên không dám đánh bừa, huống hồ họ còn đông như vậy.

“……………”
“…………….”
“Ra là cô gái lúc nãy ở bar.

Đanh đá nhỉ” - K8
“Các người muốn gì”
Ban nãy hoảng quá không để ý lắm.


Chả có tên trộm nào phô trương đến mức dẫn theo một đống người đã thế trên người dát toàn hàng hiệu.
Vẫn im lặng.

Chỉ thấy người trước mắt chỉ tay lên lầu đám người kia liền đi lên.
“Ơ, trộm thật à?”
“Nhiều lời”
“Tên điên này, tin tôi tố anh việc xâm nhập bất hợp pháp không?”
“Cứ thử xem”
“ Thưa ngài, không có người đó.

Chỉ có vài người giúp việc”
“Muốn sống thì kêu lão già cô ra đây”
“Nhà tôi không có lão già.

Có lão trẻ được không?”
Đúng lúc điện thoại Doãn Bách Thần có người gọi đến.

Hoá ra là Thẩm Vương Văn.
“Chắc cậu đã ở nhà tôi rồi nhỉ?”
“Muốn gì nói nhanh”
“Hahaha, ây da.

Có con gái tôi ở đó đúng chứ?.

Bật loa ngoài cho tôi gặp nó một chút”
Doãn Bách Thần bật loa ngoài để điện thoại xuống bàn.

“Thẩm Hạ Nhiên, từ giờ con hãy sống cùng ngài Doãn đây một khoảng thời gian.

Ta và mẹ con bận đi du lịch rồi.

Khi nào chán ta sẽ về”
Cô trợn mắt nhìn anh, anh lại nhíu mày nhìn cô.

Vội bắt lấy điện thoại chất vấn.
“Ba, người nói gì vậy? Con có thể ở một mình được!”

“Không phải cãi! Ta là muốn tốt cho con, ta còn không biết tính con sao? Đêm nào cũng đi chơi đến khuya mới về.

Bây giờ ta không có ở nhà thì con qua đêm luôn sao?”
“Ơ ba, tốt cho con là để con ở cùng tên xa lạ này sao? Ba không sợ người ta dở trò à”
“ Dở trò càng tốt.

Ta khỏi phải lo không ai rước con.

Mau, chuyển máy cho cậu ấy”
“Ông lại dở trò?”
“Tôi nào dám, chỉ muốn gửi con gái ở chỗ cậu một thời gian.

Về lô hàng, cứ yên tâm tôi sẽ trả lại khi trở về.

Ngoài ra sẽ bồi thường cho cậu”
“Ông nghĩ tôi thiếu tiền?”
“Cậu không thiếu tiền nhưng thật sự cần lô hàng đó”
“Không sợ tôi giết con gái ông?”
“Tôi để nó ở cạnh cậu vì cần sự quyền lực của cậu bảo vệ nó.

Sắp tới nhờ cậu rồi thế nhé”
Thẩm Vương Văn liền cúp máy.

Để con gái mình cho Doãn Bách Thần như đánh cược, nhưng ông không thể làm khác.

Bởi chỉ có anh với sự quyền lực tối cao đó mới giúp được ông.
“ Mau dọn đồ theo tôi”
“Mơ đi”
“Muốn tự đi hay bị xách đi”
Nhìn ánh mắt đó khiến cô có chút sợ.

Thôi thì bảo toàn tính mạng là trên hết.
“Đợi chút”
Một chân mang một chân không mang dép chạy thẳng lên phòng.
“Tôi đã nói rồi, mê con người ta mà không tin.

Chứ bình thường cứ một phát cho họ về Tây thiên là xong khỏi phải rắc rối.

Bây giờ còn cho người ta ở chung cơ đấy”
“Ngáo à, cái gì có lợi cậu ta mới làm”
“ À, có LỢI mới làm”
Xui thế nào nguyên dàn xe cô lại chui lên đúng chiếc tên cầm đầu.

Cô không đụng hắn, hắn cũng không chạm cô.

Cứ thế chiếc xe chạy đến biệt thự của hắn.
______________________.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi