PHU NHÂN CỦA ÔNG TRÙM MAFIA


Tiếng nổ thành công gây náo loạn đội hình phòng vệ của chúng, nhay lập tức anh lặn xuống nước, thủ hạ của anh bắt đầu bắn.

Tiếng súng nổ vang rền trời như pháo hoa đêm giao thừa.

Mặt biển êm dịu hàng ngày hôm nay Doãn Bách Thần lại khiến nó nhộn nhịp lên hẳn.

Gió biển thổi cuồn cuộn như sắp có biển kéo đến.

Sau năm phút người lãnh đạo boei vào bờ, tháo bộ lặn ra dễ dàng tiến vào căn cứ của chúng.

Với hai thanh chuỷ thủ trong tay, âm thầm hạ gục từng tên một anh rất nhanh đã tiến vào trung tâm nghị sự.
Theo sau anh là đoàn đội nhanh chóng giải quyết sạch sẽ những tên còn lại.

Động tác nhanh nhẹn dứt khoát vì được đào tạo kĩ lưỡng, trong ánh trăng sáng mờ chỉ thấy những bóng đen nhẹ nhàng lướt qua, âm thanh kim loại tiế xúc với da thịt cảm giác sắc bén nhưng yên ắng vô cùng.
Sáu tên xã hội đen mặt mũi bặm trợ nhìn Doãn Bách Thần ngang nhiên bước vào phòng ngồi lên ghế, hai chân thoải mái gác lên mặt bàn tỏ rõ thái độ khiêu khích, trong lòng bọn chúng kinh hãi tột độ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh thận trọng.
“Thằng nhãi con như mày lại dám hống hách đến như vậy? Đến đây còn dám đánh trống khua chiêng như thế”

“Bọn bay chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Doãn Bách Thần khoanh hai tay trước ngực cất giọng hỏi.

Một tên cao lớn miệng đầy râu ngay lập tức rút súng ra nhắm thẳng vào đầu anh toan bóp cò, chưa kịp động thủ đã bị lính bắn tỉa của anh bên ngoài yểm trợ bắn chết.

Viên đạn đâm thẳng từ sau gáy xuyên qua yết hầu, gã đàn ông từ từ khuỵ xuống rồi tắt thở.

Anh vẫn ngồi im không chút dao động, xoay xoay thanh chuỷ thủ trong tay rồi liếc nhìn bọn chúng.

Ánh mắt sắc lạnh chức sự căm phẫn và hận thù, lần lượt nhìn từng kẽ đã làm nên vụ bắt cóc buôn người năm đó khiến anh lạc mất hia đình không biết họ còn sống hay…
Càng suy nghĩ anh càng điên máu, bên ngoài vẫn là biểu cảm hời hợt băng lãnh thường ngày, càng tức giận thái độ càng tỏ ra bình thản.

Ngừng xoay thanh chuỷ thủ, anh rút súng ra cùng hộp đạn nhỏ, còn mười một viên, động tác từ tốn lắp từng viên vào ổ đạn.

Còn lại năm viên anh đóng hộp lại bỏ vào túi quần.
“Nào, bắt đầu nào, tao hỏi chúng mày trả lời, nói không đúng trọng tâm liền bị phạt nhé!”
Nhếch miệng cười một cái, gương mặt hoàn mĩ với khung xương sắc cạnh từ hoà hoãn ngay tức khắc chuyển sang hung tợn vô cùng.


Doãn Bách Thần muốn biết tung tích của gia đình, nhưng lại hay sợ điều anh gặp trong ác mộng lại xảy ra.

Tay cầm thanh chuỷ thủ giáng mạnh xuống bàn, lưỡi dao cắm sâu vào mặt bàn khiến năm tên còn lại khẽ giật mình.

“Năm đó chúng mày buôn người trái phép, có nhớ trong số đó, có một gia đình thương nhân buôn bán đá quý là hai vợ chồng và một đứa con trai không?!”
Một tên giật mình trợn mắt lắp bắp ngữ khí vô cùng ngạc nhiên.

“Mày…là…là thằng nhóc duy nhất năm đó thoát được?”
“Ừm hửm? Trả lời không đúng trọng tâm rồi”
*Đùng*
Bàn tay chỉ vào Doãn Bách Thần của gã bị bắn nát.

Hắn quỳ xuống ôm chặt lấy bàn tay mà la hét.

Bốn tên còn lại vội rút súng bắn loạn xạ.
Anh rất nhanh lật bàn gỗ xuống làm bia đỡ đạn, phẩy tay ra hiệu cho lính bắn tỉa, họ nhắm rất chuẩn bắn vào cổ tay cổ chân từng tên một khiến chúng xụi lơ không thể cầm vũ khí, không thể chạy.

Lúc này Doãn Bách Thần hai tay hai thanh chuỷ thủ bước đến gần bọn chúng.
“Hai mươi năm trước muốn bán tao đi, hai mươi năm sau lại muốn cướp chuyện làm án của tao? Bọn mày có phải xui xẻo lắm hay không?”
_______________________.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi