PHU NHÂN CỦA TỔNG TÀI BỊ PHẾ



Vân Đóa đang không biết nên làm gì với bọn họ thì có một giọng nói mang thập phần u ám cất ra ngay từ đằng sau.

"Các người muốn xử ai?"
Lăng Thiên Trì với thân hình cao lớn đứng phía sau con bé, hệt như một ngọn núi khổng lồ vững chắc cho nó sự dựa dẫm.

Bên cạnh còn có Ảnh Lang, bất cứ lúc nào cũng có thể sai khiến.

Con bé vui như mở cờ khi thấy hắn đã quay lại, nói đúng hơn thì là mừng thay cho Thiến Vy.
"Ba ơi! Ba mau cứu chị Yến Vy đi ba, chị ấy bị thương nặng lắm!"
Thiến Vy trong cơn mơ hồ đã nhìn thấy người đàn ông luôn muốn giết cô, còn nghe Vân Đóa gọi ba.

Ba? Lăng Thiên Trì là ba của con bé ư? Cô nghĩ được đến đó thì cũng thật sự kiệt sức mà ngất đi, đầu vô lực nghiêng qua một bên.

Lăng Thiên Trì vội vàng bế cô lên, bây giờ đầu óc của hắn không thể suy nghĩ được nhiều nữa.


Dành một ít giây nói với Ảnh Lang:
"Cho tất cả bọn chúng ăn cơm tù đi, hãy kiện về việc cố tình gây thương tích!"
Người nọ gật đầu tuân lệnh, còn hắn sau đó cùng con bé đưa cô ra khỏi siêu thị.

Ba người an toàn ngồi trong xe, Vân Đóa ở phía sau cùng Thiến Vy, nhìn máu từ trên đầu chảy xuống ròng ròng làm nó vô cùng lo lắng cho vết thương của cô.

"Ba ơi chị ấy chảy máu rất nhiều ba mau đưa chị ấy đến bệnh viện đi!"
"Con yên tâm đi, cô ấy sẽ không có sao đâu!" Lăng Thiên Trì đồng cảm nói một câu trấn an, nhưng con bé vẫn rất lo lắng cho cô, nó sợ cô xảy ra chuyện vô cùng.

Tuy nói là nói vậy nhưng Lăng Thiên Trì cả trong lẫn ngoài đều rất bình thản, hắn lái xe chạy thẳng đến bệnh viện, cùng bác sĩ chuyển cô vào phòng cấp cứu sau đó ngồi đợi ở bên ngoài.
Vân Đóa không tài nào ngồi yên được mà cực kỳ sốt ruột đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu, ngược lại với sự lo lắng của nó thì Lăng Thiên Trì vẫn rất vô tư dửng dưng.

Chỉ có một điều không ngờ tới là Vân Đóa lại quen biết với Thiến Vy, tính ra cũng có duyên thật.
Con bé lúc này thấy hắn lạnh lùng vô cảm, không nhịn được nói: "Sao ba thờ ơ quá vậy, không lo lắng cho chị ấy chút nào hết!"
"Người nằm trong đó đâu phải là con, tại sao ba phải lo lắng?"
"Nhưng mà...ba có biết không? Lúc nãy chị ấy đã dùng thân che chắn cho con đó, nếu không thì bây giờ cả con và chị ấy đều nằm trong đó rồi."
Lăng Thiên Trì vẫn không hề quan tâm, hắn cho rằng đây là chuyện bình thường, bất cứ ai ở trong trường hợp đó cũng đều sẽ làm như vậy.

Vân Đóa thấy biểu cảm trên khuôn mặt của hắn vẫn lạnh lùng y như cũ nên nói tiếp: "Ba đừng lạnh lùng với chị ấy như vậy nữa có được không? Chị ấy là người tốt, ba hãy quan tâm chị ấy một chút đi!"
"Sao con biết cô ấy là người tốt?"
"Chị ấy thật sự rất tốt.

Con nói cho ba biết, chiếc đồng hồ mà ba đang đeo trên tay là do chị ấy đã chính tay chọn giúp con để con tặng quà sinh nhật cho ba đó.

Chị ấy là chị Yến Vy mà trước kia con từng nói với ba."
Vân Đóa nói hết ra ngoài một tràn lời, tuy nhiên Lăng Thiên Trì vẫn không có chút biểu hiện kinh ngạc nào ngược lại càng ghét thêm vì nghĩ cô đã dùng sự giả tạo để tẩy não con gái của hắn.

Cô đã cướp đi Tiểu Ngọc của hắn rồi, còn khiến em trai của hắn trở mặt thành thù với hắn, bây giờ đến con gái của hắn cô cũng không tha.


Thù mới nợ cũ, hắn quyết không để yên cho cô.
"Ba! Ba có nghe thấy con đang nói gì không vậy?"
"Có, tạm thời khoan nói đến chuyện này.

Con mau quay lại trường học đi!"
"Chuyện đó không gấp, con muốn ở đây đợi xem tình hình của chị Yến Vy."
"Không được! Con phải quay lại trường!" Lăng Thiên Trì nghiêm khắc.
"Nhưng..."
"Con dám không nghe lời ba?"
Con bé chưa bao giờ thấy hắn dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với nó, cảm giác như ba nó đang tức giận khó chịu vì một điều gì đó, nó có thể nhận ra nhưng lại không hiểu nổi nguyên nhân.

Vân Đóa không muốn làm hắn tức giận thêm nên đành miễn cưỡng nói: "Ba đừng tức giận, con xin lỗi ba! Ngay bây giờ con sẽ quay lại trường."
Con bé nói xong thì xụ mặt lủi thủi rời đi.

Lăng Thiên Trì vẫn tiếp tục ngồi đợi ở trước cửa phòng, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày rơi vào tình huống này.

Nói ra thì nghe rất hoang đường thế nhưng chuyện hoang đường này lại là sự thật.

Không biết đã qua bao lâu, mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi, xung quanh là bầu không khí tĩnh lặng chỉ có hắn và cái bóng dài màu đen nằm dưới nền gạch.
Đang định chợp mắt đánh một giấc thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, một bác sĩ nam trung niên tháo khẩu trang đến nói chuyện với hắn: "Cho hỏi, anh là gì của bệnh nhân?"
"Không là gì hết!"
"Vậy anh là người qua đường đưa cô ấy đến đây à?"
"Sao ông hỏi lắm vậy? Rốt cuộc thì cô ấy thế nào rồi."
"Cô ấy không sao hết, chỉ bị tổn thương nhẹ ở vùng đầu, tuy nhiên sức khỏe rất yếu, tôi sẽ chuyển cô ấy qua phòng hồi sức."
"Vậy đã tỉnh lại chưa?"
"Cũng sắp tỉnh rồi, nhưng tôi muốn hỏi lai, anh là gì của cô ấy?"
"Là anh trai, được chưa?"
"Vậy mau đóng tiền viện phí cho em gái của anh đi."
"..."

Lăng Thiên Trì đóng tiền viện phí cho Thiến Vy xong thì liền chạy tới phòng hồi sức tìm cô.

Đúng như lời bác sĩ nói cô thật sự đã tỉnh lại.

Thiến Vy đang nằm nghỉ ngơi trên giường bệnh nhìn thấy hắn nên từ từ ngồi dậy, quanh đầu cô được quấn vải trắng, khuôn mặt vừa tái vừa nhợt nhạt đến đôi môi cũng không còn chút huyết sắc.
Lăng Thiên Trì không dám tin vào mắt mình, chỉ mới có nửa tháng không gặp mà cô đã xanh xao tiều tụy thành ra thế này, lần trước ở trong rừng cô đâu có gầy xơ xác tới như vậy, so với trước kia thì bộ dạng bây giờ của cô còn thảm hại hơn, nhưng mà cũng đáng lắm! Vì đây là quả báo ông trời dành cho cô mà!
"Anh nhìn gì? Nếu muốn cười nhạo tôi thì cứ cười đi! Hoặc giết chết tôi luôn cũng được!"
"Cười nhạo cô thì tôi chắc chắn sẽ cười rồi, nhưng mà giết cô thì nằm mơ đi! Cô bị như bây giờ là hoàn toàn tự làm tự chịu, mùi vị của quả báo cũng không tệ lắm đúng không? Hửm?"
Thiến Vy bây giờ giống hệt như con cá đang bị mắc cạn thở thoi thóp chờ đợi một cơn mưa đến cứu vớt trong sự tuyệt vọng.

Ông trời có lẽ không muốn cho cô chết mà chỉ muốn giày vò cô.

Cô thành ra bộ dạng này chắc Lăng Thiên Trì vui lắm nhỉ?
"Vân Đóa là con gái nuôi của anh sao?"
"Chuyện đó không liên quan đến cô! Mạng của cô tính ra cũng lớn lắm, nói cho cô biết tôi đưa cô tới đây không phải để cứu cô mà là tôi muốn cô sống để tôi tự tay giết chết!" Hắn vừa nói dứt câu đã lấy ra chiếc điện thoại, Thiến Vy thấy vậy không khỏi khẩn trương:
"Anh muốn làm gì?"
"Cô hỏi hay thật.

Đương nhiên là gọi điện cho ba chồng cô tới rước cô về."
"Không cần! Tôi tự về được! Anh dừng lại cho tôi!"
"Để cô tự về, e rằng còn chưa ra khỏi bệnh viện đã bị khiêng vô lại cấp cứu thêm mấy lần!"
"Tôi không quan tâm! Tôi muốn xuất viện tự về nhà! Nếu ba chồng tôi biết tôi đang ở đây chắc chắn sẽ..."
"Sẽ luyên lụy đến Dịch Thừa Phong đúng không? Đã tới nông nỗi này rồi mà cô còn suy nghĩ cho người khác, rốt cuộc thì cô yêu Dịch Thừa Phong đến mức nào vậy?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi