PHU NHÂN CỦA TỔNG TÀI BỊ PHẾ


"Không cần đâu, trời cũng sắp tối rồi, chúng ta về thôi."
Anh nghe xong không nói gì, liền đi mở cửa xe cho cô, Thiến Vy vẫy tay nhìn Nhã Hân, nói: "Nhã Hân! mình về trước nhé!"
Người nọ thấy vậy cũng vẫy tay lại: "Ok, tạm biệt cậu, đừng quên chuyện đã hứa với mình đấy!"
"Mình biết rồi! tạm biệt!"
Nhã Hân nhìn chiếc xe chạy đi, rồi đứng khoanh tay đầy bất mãn.

Cái tên Dịch Thừa Phong này, cô tốt nhất là không nên đặt nhiều hi vọng vào anh ta.
King!...
Điện thoại thông báo có tin nhắn, Nhã Hân liền lấy ra xem, thì ra là tin nhắn của Thiên Phàm, hazz kệ đi, về nhà rồi hồi âm.

Ở trong xe.
Dịch Thừa Phong đang tập trung lái xe không để ý gì đến Thiến Vy, cô ngồi bên cạnh anh mặc dù có khoác chiếc áo nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy lạnh, phải chăng là cái thứ đang ngồi bên cạnh cô không phải con người mà là một khối hàn băng.
Trong đôi mắt của người đàn ông đó chẳng để lọt vào thứ gì, nó vô tình nhưng cũng si tình.
Xe chạy một hồi cô mới để ý đây không phải là đường chạy về nhà, anh ta lại muốn chở cô đi đâu, không phải là muốn đưa cô tới bệnh viện nữa đấy chứ?
"Chúng ta đang đi đâu vậy, không phải anh nói muốn về nhà sao?"
Dịch Thừa Phong không nhìn cô, thản nhiên nói: "Em cuống lên như vậy làm gì, tôi cũng đâu có đưa em tới bệnh viện."
"Vậy anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Anh không trả lời chỉ tiếp tục lái xe, cô thấy vậy cũng không nói gì thêm, cứ tin rằng anh ta sẽ không đưa cô tới bệnh viện.

Chạy được một hồi thì Dịch Thừa Phong dừng xe bỏ đi mất tiêu, để cô lại một mình.
Lát sau anh quay lại, đưa cho cô một ít đồ ăn vặt, nói: "Em ăn đi, hồi nãy tôi nghe bụng em đánh trống."
Thiến Vy lại một lần nữa được sáng mắt, cô ngơ người nhìn anh, từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, rất đói nhưng vẫn ráng gượng, lúc nãy ngồi trong xe, bụng có đánh trống, cô còn không thèm để ý, vậy mà Dịch Thừa Phong lại rất lưu tâm, nhưng cô không hề có chút cảm động hay rung động nào, bởi vì cô hiểu rõ tại sao anh lại làm như vậy.
Nhận lấy đồ ăn trên tay anh rồi xé ra ăn, bánh này rất mềm hệt như bánh mì ăn sáng vậy.

Còn anh mặc kệ cô, tiếp tục nhiệm vụ lái xe.


Thiến Vy lấy một mẫu bánh đưa qua cho anh nói: "Anh cũng ăn một chút không?"
"Tôi không thích ăn vặt."
Cô yên lặng một hồi lâu sau đó mới thu tay về, thật ra Dịch Thừa Phong không phải không thích ăn vặt, mà là anh không thích ăn với cô thôi.
"Sao anh biết số di động của tôi?"
"Quan trọng sao?"
"Có phải anh rất ghét tôi không?"
Đột nhiên Thiến Vy lại hỏi anh một câu như vậy, làm tim anh thấy có chút xót, nhớ lại lúc còn nhỏ anh cũng từng hỏi Trương Dũng một câu y hệt.

"Trương quản gia, có phải ba mẹ rất ghét con không?"
Anh quay qua, nhìn cô đầy buồn bã, trong lòng tự thầm một câu, không phải trước giờ cô ấy vẫn luôn nghĩ mình ghét cô ấy đấy chứ?
Thật ra anh không hề ghét Thiến Vy, chỉ là anh không thích cuộc hôn nhân này thôi, đối với anh, không thích và ghét là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không thích không có nghĩa là ghét, với lại cô cũng đâu có lỗi gì, tại sao anh phải ghét cô?
"Vậy để tôi nói rõ ràng cho em nghe, tôi không hề ghét em, nhưng em cũng đừng nghĩ là tôi thích em, những gì tôi làm cho em đều là vì ba của em cả thôi, cuộc hôn nhân này tôi cũng chưa từng thừa nhận, nếu một ngày nào đó em nói muốn ly hôn, tôi sẽ ngoan ngoãn kí giấy."

"Được, tôi đã biết rồi."
Không nghe Dịch Thừa Phong nói gì thêm, trong lòng cô thầm thở dài, hóa ra anh ấy không ghét cô, là do cô trước kia đã nghĩ quá nhiều mà thôi, cũng không hiểu sao khi biết anh ấy không ghét cô, cô lại thấy rất vui.
Nếu không phải nể mặt ba của cô thì còn lâu anh mới làm những chuyện lúc nãy, một phần trong đó cũng là vì bị Dịch Kính Đình ép, nếu Thiến Vy không đi chung với anh thì thôi, dù cô ấy có gặp phải chuyện gì anh cũng không có tội, còn nếu cô đi chung với anh mà để cô xảy ra chuyện thì cái đó Dịch Kính Đình mới cho anh một trận.
Thường ngày mỗi lần cô cần đi đâu làm gì hay thậm chí là bị bệnh người vẫn luôn bên cạnh chăm sóc cô chính là Phương Tử Cầm, bất quá hắn không có ở đây cho nên anh mới miễn cưỡng một lần, có lẽ cũng chỉ có lần này thôi.
Khi hai người về nhà trời cũng đã tối hẳn, trong nhà ngoài mấy người hầu ra thì không có ai, Dịch Kính Đình thường thì ở công ty đến 20 giờ mới về, Trương Dũng thì luôn đi theo ông nên cũng về cùng giờ.

Hai người mạnh ai về phòng nấy, chờ khi nào ba chồng cô về thì cùng ăn cơm tối.
Tắm xong Thiến Vy thay bộ đồ ngủ tay dài form rộng, họa tiết các ngôi sao, tay áo rất dài nên cô không cần lo sợ gì nữa cứ ung dung mà bước xuống lầu, thấy Dịch Thừa Phong mặc đồ ngủ đang ngồi ở sofa đọc báo rất chăm chú cô cũng tới đó ngồi, nhưng mà là ngồi ở chỗ ghế khác..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi