PHU NHÂN CỦA TỔNG TÀI BỊ PHẾ


"Mà hôm qua cậu đi đâu vậy, mình đợi cả buổi cũng không thấy cậu quay lại." Dịch Thừa Phong hỏi.
"À, hôm qua mình đi tiếp vài vị khách quý thôi, phải rồi cậu nói chuyện với ba cậu thế nào, ông ấy có cho cậu quay lại công ty không?"
"Thoạt đầu thì ông ấy không cho nhưng vài ngày trước thì có gọi điện kêu mình tới công ty gặp Lưu Minh Lãng, rồi cho mình và cậu ta mạnh ai đi tìm người mẫu đại diện cho Jasmine, ai tìm được thì thắng."
Lăng Thiên Phàm chẳng ngạc nhiên gì, vốn hắn đã biết tính cách của Dịch Kính Đình chính là như vậy, nhưng có một điều làm hắn thấy rất hài, đó chính là không thể ngờ Dịch Kính Đình lại nghĩ ra cách này để cho Dịch Thừa Phong quay lại công ty, có lẽ ông ta cũng hết cách rồi nên mới làm như vậy, đúng là tình cha bao la ấm áp nhưng có lẽ Dịch Thừa Phong mãi mãi cũng không biết được điều này.
Lưu Minh Lãng! cái tên này hắn đã từng nghe qua rồi, nhưng lại chưa gặp mặt lần nào, hắn ta ngoài miệng lưỡi có chút đanh đá ra thì cũng không có gì nổi trội, nói đến bản lĩnh hẳn là ngang ngửa với Dịch Thừa Phong.
"Vậy chuyện đi tìm người mẫu này cậu giao cho Phương Tử Cầm làm hả?"
"Ừ!"
"Vậy đã có tiến triển gì chưa?"
"Chắc là chưa, nếu có thì cậu ta đã nói với mình rồi."
"Phương Tử Cầm đi tìm người mẫu, vậy ai ở bệnh viện chăm sóc cho Thiến Vy, Dịch lão gia thì lại ở công ty, còn cậu..."

"Nhã Hân, hai người họ là bạn thân, mình đã kêu Tử Cầm liên lạc với bạn gái của cậu tới chăm sóc cho cô ta rồi!"
"Nhã Hân!" Lăng Thiên Phàm ảm đạm gọi.
Dịch Thừa Phong khẽ nhíu mày, tại sao nhắc đến Nhã Hân, Thiên Phàm lại có nét bần thần lo lắng như vậy, hai người họ đã xảy ra chuyện gì sao.

Dạo gần đây anh cứ thấy hắn có gì đó lạ lạ, ngày trước đâu có thấy hắn u sầu buồn bã kỳ cục thế kia.
Làm sao đây? bây giờ trong đầu hắn toàn là một mớ hỗn loạn, chuyện này giải quyết chưa xong thì chuyện kia lại tới.

Lần đó đi nước ngoài vị bác sĩ đó nói bệnh của hắn đã phát hiện quá muộn, thật sự khó có thể cứu chữa.
Bệnh viện Thiên Châu.
Ánh nắng chói chang từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, xuyên qua tấm rèm cửa hướng đến chỗ đầu nằm của Thiến Vy, làm khuôn mặt trắng bệch của cô có chút huyết sắc, hồng hào trở lại.
Mở mắt ra nhìn bên ngoài, trời đã trưa rồi, có lẽ do bác sĩ tiêm thuốc an thần hơi quá liều cho nên cô mới ngủ mê man tới tận giờ này.

Nắng chói quá, Thiến Vy phải đưa tay lên che mặt, ngoài ở đầu vẫn còn hơi đau thì những chỗ khác đã không còn đáng ngại nữa.
Lúc này có người bên ngoài mở đi vào, là Nhã Hân, cô không khỏi kinh ngạc, chẳng hay cậu ấy đã biết được những gì rồi?
"Vy Vy cậu tỉnh rồi sao? có đói không? mình có mua đồ ăn cho cậu đây!" Người nọ bước đến bên giường, ngồi xuống cái ghế tựa ở cạnh, lấy ra một ổ bánh mì đưa cho cô.

"Cậu mau ăn đi! nếu không sẽ đói đó!"
"Mình chưa súc miệng!"
Nhã Hân bỏ ổ bánh mì xuống, lấy ra một viên kẹo có màu xanh da trời đưa qua.

"Kẹo bạc hà này, cậu ngậm đỡ đi!"
Thiến Vy lấy viên kẹo bỏ vào miệng, vẫn không khỏi thắc mắc mà hỏi.

"Sao cậu biết mình ở đây mà tới?"
"Là trợ lý bên cạnh Dịch Thừa Phong liên lạc với mình, nhờ mình tới đây chăm sóc cậu, còn cậu ta thì đi làm nhiệm vụ cho Dịch Thừa Phong rồi!"
Nhã Hân nhìn cô cất thêm một câu.

"Cậu ta cũng đã nói cho mình nghe hết tình trạng của cậu rồi!"
Thiến Vy không khỏi rùng mình, luồng khí lạnh thấu xương cũng bắt đầu bao trùm khắp người cô, mồ hôi trên trán cũng bắt đầu tiết ra, cô không sợ trời không sợ đất chỉ sợ duy nhất người bạn thân này, còn sợ hơn bị Lăng Thiên Trì đánh.
Lúc này Nhã Hân cũng đứng lên, nhìn mặt Thiến Vy trắng bệch, dường như cảm nhận được nổi sợ trong lòng cô.
"Vy Vy! mình chỉ muốn hỏi cậu hai chuyện, thứ nhất là kẻ nào đã đánh cậu, thứ hai tại sao cậu phải che giấu chuyện cái thai?"
"Phương Tử Cầm rốt cuộc đã nói gì với cậu?"
"Cậu ta chỉ nói cậu bị người ta đánh đến xảy thai nhập viện, ngoài ra không nói gì thêm.


Chuyện cái thai của cậu là như thế nào, cả Dịch gia đều đã biết chuyện này rồi, cái thai đó là của Dịch Thừa Phong, với tính cách của cậu chắc chắn sẽ không nói sự thật anh cho anh ta biết, rốt cuộc cậu đã dùng cách gì để qua mặt anh ta?"
"Mình...mình..." Mặt Thiến Vy tái nhợt, môi khẽ run.
"Nếu như cậu không chịu nói, mình sẽ đi tìm Dịch Thừa Phong nói chuyện." Nhã Hân ám giọng.
"Cậu lại muốn đoe dọa mình?"
"Mình không đoe dọa cậu, mình chỉ muốn cậu nói sự thật, mau nói đi! mình không có kiên nhẫn nhiều với cậu đâu!"
Tại sao? tại sao lúc nào Nhã Hân cũng uy hiếp cô, tại sao cô có bao nhiêu bí mật cũng không giấu được Nhã Hân.

Tại sao vậy?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi