PHU NHÂN CỦA TỔNG TÀI BỊ PHẾ



Dịch Thừa Phong ra khỏi công ty thì đã nghe thấy tiếng chuông vang lên đúng 12 giờ trưa, bên vệ đường có vài chiếc xe chở báo, một cơn gió chợt nổi lên thổi bay một tờ báo đếp tấp dưới chân anh, nhặt nó lên, anh lật mặt trước mặt sau của tờ báo, quét mắt sơ qua một cái, ánh mắt ngay sau đó tập trung nhìn chằm chằm vào văn bản phía dưới cùng.

Nội dung trong tờ báo:
【 Tin tức mới nhất: Phát hiện một nam tử thi bị gi3t chết ở gần bãi đậu xe.

Theo nguồn tin ban đầu vào lúc 2 giờ sáng, nhân viên giữ xe phát hiện một thi thể nằm dưới vũng máu thì liền gọi báo cho cảnh sát.

Sau khi kiểm tra camera đường phố thì bên phía cảnh sát cho biết hung thủ đã ra tay không ai khác chính là Tần Liệt - một tên sát thủ lừng danh máu lạnh, vô pháp vô thiên nổi tiếng trong lời đồn.


Theo một số thông tin thì tên sát thủ này hành tung xưa nay luôn rất thần bí, không ai biết rõ lai lịch, đi vô hình đến vô bóng, nếu muốn bắt được tên tội phạm chuyên nghiệp này, đối với cảnh sát mà nói hoàn toàn là một chuyện bất khả thi 】
Tần Liệt? Anh vẫn còn nhớ rất rõ cái tên này, 3 năm trước, khi anh bất cẩn rơi vào bẫy của Lăng Thiên Trì thì hắn có xuất hiện cứu anh một mạng, mà hình như hắn bị câm thì phải, anh có nói chuyện qua với hắn một lần nhưng hắn làm thinh không thèm đếm xỉa gì đến anh, nhìn sơ qua cũng không thấy có ý xấu.

Hắn mặc đồ sát thủ, đeo găng tay, đeo mặt nạ, cho tới bây giờ anh vẫn không sao quên được đôi mắt của hắn không những sắc bén mà còn vô cùng đáng sợ, giống như một đôi mắt sói, chỉ cần nhìn thấy con mồi là sẽ không buông tha, có thể miêu tả sự đáng sợ của hắn bằng bốn chữ truy cùng giết tận.

Mà anh cũng không biết tại sao hắn lại cứu anh, hai người hoàn toàn không hề quen biết gì với nhau, nói hắn trượng nghĩa cũng không giống, mà anh vẫn luôn có một cảm giác rất kỳ lạ, lạ đến ngay cả bản thân anh cũng không thể nói rõ được, trông như tất cả mọi thứ xung quanh anh đều có người sắp đặt sẵn vậy.

“Thiếu gia!”
Dịch Thừa Phong còn đang bận rộn suy nghĩ thì Phương Tử Cầm từ đằng xa hớt ha hớt hải chạy tới chỗ anh khom người thở hộc hộc.

“Mệt quá, thiếu gia cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.


“Cậu gấp gáp như vậy là có chuyện gì?”
Hắn hít vào một thật sâu, điều hòa hô hấp nói: “Chuyện…chuyện là…chủ tịch tập…tập đoàn Hằng Viễn - Nghiêm Thần có chuyện nói muốn gặp cậu!”
Chân mày của Dịch Thừa Phong khẽ chau.

“Nghiêm Dực Thần? Hắn nói muốn gặp tôi?”
“Dạ đúng! Anh ta đã đưa thiếu phu nhân về, nhưng anh ta không tiện đưa cô ấy về Dịch gia cho nên đã đưa cô ấy đến đây, hiện tại cô ấy đang ở phòng chủ tịch còn anh ta thì ở phòng tổng giám đốc nói chuyện với Lưu Minh Lãng.



Dịch Thừa Phong hừ lạnh một cái như đang khinh bỉ, khá khen cho một đôi dâ.

m phu dâ.

m phụ, giữa thanh thiên bạch nhật vậy mà còn dám hẹn hò đưa qua rước lại, đúng là trơ trẽn không biết xấu hổ, gian tình của bọn họ đã rõ rành rành ra trước mắt, nếu cứ tiếp tục để cho họ yêu đương vụng trộm như vậy, không sớm thì muộn Dịch gia cũng sẽ bị bọn họ biến thành trò cười.

Anh dùng mấy phút suy nghĩ cũng không nghĩ ra được cách gì tốt để ngăn cản đôi cẩu nam nữ kia, đành hết cách, nói: “Được! Bây giờ cậu lên phòng ba tôi đưa cô ta về trước, tôi nói chuyện với họ Nghiêm đó xong cũng sẽ trở về!”
“Dạ!”
Anh bất mãn vứt luôn tờ báo rồi bỏ đi, Phương Tử Cầm quét mắt sơ qua nội dung trong tờ báo một cái, đọc được kha khá chữ, có lẽ hắn sớm đã biết trước chuyện này cho nên chẳng có lấy một chút kinh ngạc nào.

Trong phòng chủ tịch.

Ánh vàng chói lọi bên chiếc sofa Thiến Vy đang ngồi, ly trà hoa cúc để trên bàn còn chưa uống đã nguội, Dịch Kính Đình thì đang bận rộn kiểm tra một số tài liệu, nhìn thấy cô con dâu này bình an vô sự trở về là tốt rồi, nhưng ông vẫn muốn biết mấy ngày qua cô đã đi đâu, còn cả Nghiêm Thần nữa, một nhân vật lớn như hắn không phải ai cũng có thể dễ dàng quen biết.

“Vy Nhi, con đã đi đâu mấy ngày nay vậy?”
Cô giữ vẻ mặt bình thản, nhìn ông, nói: “Thưa ba, mấy ngày trước con cảm thấy hơi nhớ nhà nên đã về Lam Ương một chuyến thắp nhang cho ba mẹ và bà của con, cũng tại con quá gấp gáp, đi mà không nói cho ba biết một tiếng, để ba phải lo lắng, con dâu thật có lỗi.



“Không sao, không sao, nếu chỉ đơn giản là về quê thăm nhà như con nói thì ba không trách con, nhưng mà con có thể nói cho ba biết, làm sao mà con quen được chủ tịch tập đoàn Hằng Viễn không?”
Thiến Vy nghe thấy bỗng trở nên hơi bối rối, nói trắng ra là cô đang nghĩ cách để qua mặt Dịch Kính Đình.

“Dạ thưa ba, con và chủ tịch Nghiêm chỉ là vô tình quen biết, hoàn toàn không có gì, mong ba đừng vì chuyện anh ấy đưa con về mà hiểu lầm.


“Ba không có ý đó, chỉ là ba thấy hiếu kỳ nên hỏi thôi, con cũng đừng suy nghĩ gì nhiều.


“Dạ, con biết rồi.

” Thiến Vy giả vờ cười một cái, nhưng với kinh nghiệm của Dịch Kính Đình thì không dễ gì bị một nữ nhân như cô qua mặt.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi