PHU NHÂN EM THẬT HƯ HỎNG

Chương 32: Tống Lâm thật sự tức giận

Tống Lâm mặc bộ vest sẫm màu bước vào, đôi mắt đen nhìn qua hai người bọn họ. Lúc nhìn đến quần áo trên người Mộ Cẩm Vân bị xé rách, đôi mắt đen hơi trầm xuống: “Cậu Cẩn, tôi nghĩ là đêm hôm đó tôi đã nói rõ ràng với anh rồi chứ”.

Lục Hoài Cẩn thả Mộ Cẩm Vân ra, đứng dậy nhìn Tống Lâm rồi cười lạnh: “Tổng giám đốc Lâm, lần này là chính cô ta đưa mình tới cửa. Đã đưa đến miệng mà tôi còn không ăn, chẳng phải là kẻ vô dụng hay sao”.

Mộ Cẩm Vân ngẩn người một lúc, thừa dịp bọn họ nói chuyện đúng không, cô đứng dậy chạy đến sau lưng Tống Lâm.

Vừa rồi, thật sự cô đã bị Lục Hoài Cẩn hù dọa, tay nắm thật chặt vạt áo của Tống Lâm.

Mắt đen khẽ chớp, Tống Lâm nhìn thoáng qua đôi tay nắm vạt áo mình, trong lòng khẽ động. Anh thu tâm mắt lại, nhìn về phía Lục Hoài Cẩn ở đối diện: “Tôi không nghĩ đến cậu Cẩn lại thích ép buộc người khác đấy”.

Vẻ mặt Lục Hoài Cẩn trầm ngâm, ánh mắt nhìn Mộ Cẩm Vân: “Cô Vân, bây giờ có tổng giám đốc Lâm ở đây, cho cô Vânt lựa chọn, cùng tôi hay cùng anh ta”.

Mộ Cẩm Vân không nói gì, bầu không khí trong phòng vô cùng căng thẳng.

Sự im lặng như thế kéo dài khoảng ba giây, Lục Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng: “Cô Vân, cô thật sự rất trung thành đấy”.

Dứt lời, anh ta nhấc chân rời đi.

Trong phòng riêng chỉ còn Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm, áo sơ mi của cô đã bị Lục Hoài Cẩn xé rách từ lâu, tóc cũng rối bời, cả người trông rất thê thảm.

Người đàn ông cúi đầu nhìn Mộ Cẩm Vân một cái: “Đi thôi”.

Anh không hỏi cô vì sao lại có mặt ở đây, cũng chưa hề nói tại sao anh xuất hiện ở nơi này.

Mộ Cẩm Vân không nói chuyện, từng bước chạy theo anh ra khỏi câu lạc bộ.

Sau khi lên xe, cô mới dần bình tĩnh trở lại.

“Cô cũng rất giỏi đấy, dám trêu chọc Lục Hoài Cẩn”.

Bên cạnh vang lên giọng nói của Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân đang nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, lúc này quay đầu lại nhìn về phía anh: “Tổng giám đốc Lâm, là ai trêu chọc ngài Cẩn, tôi nghĩ trong lòng anh phải rõ hơn chứ?” Nghe cô nói như thế, sắc mặt của anh trở nên âm trầm: ‘Ý của cô là tôi trêu chọc?” Mộ Cẩm Vân cười lạnh: “Không phải anh chẳng lẽ là tôi sao? Tôi chỉ là một người bình thường nhỏ bé, dù thế nào đi nữa cũng không liên quan đến các anh. Nhưng mà ngài Cẩn cứ liên tục đến tìm tôi gây phiên phức, không phải bởi vì anh sao, chẳng lẽ vì tôi quá xinh đẹp à?” “Dừng xe”.

Đột nhiên giọng nói của Tống Lâm vang lên, xe đang chạy “Kít’ một cái dừng lại.

Mộ Cẩm Vân ngẩn người, cô nhìn người đàn ông bên cạnh.

Vẻ mặt của anh vẫn lạnh nhạt như thế, chỉ là đôi mắt đen kia có thêm mấy phần lạnh lẽo.

Vừa nói câu đó ra khỏi miệng thì cô đã hối hận, nhưng mà nói ra như nước tát ra ngoài, vốn không thể hốt trở lại được.

“Xuống xe”.

Anh nhìn cô, ánh mắt thẳng tắp giống như một cây kim đâm về phía cô.

“Tổng giám đốc Lâm, tôi…” Mộ Cẩm Vân bị anh nhìn đến mức cả người đều lạnh lẽo, cô mở to miệng, lại phát hiện mình không thể nói lời nào cả.

“Xuống xe”.

Anh lặp lại lân nữa, giọng nói vừa lạnh lùng vừa cứng rắn.

Mộ Cẩm Vân cứng đờ, nghiêng đầu nhìn về phía con đường vắng tanh ngoài cửa sổ xe. Cô nhếch môi đẩy cửa xe ra, nhấc chân đi xuống xe.

Cô vừa xuống xe, xe đã bắt đầu lăn bánh chạy xa.

Cô ôm lấy áo sơ mi bị xé nát của mình, đứng trên lề đường lớn, trên người không có đồng nào, ngay cả điện thoại cũng không có.

Lần này, Mộ Cẩm Vân biết, Tống Lâm thật sự tức giận.

Ban đêm, gió thổi qua không lạnh, nhưng cô vừa nhớ đến ánh mắt kia của Tống Lâm thì chỉ cảm thấy hơi lạnh ngấm vào lòng bàn chân mình rồi lan lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi