PHU NHÂN GIẢ

134.

Ngủ trưa một giấc, tỉnh dậy phát hiện Khương Nhược Châu đang ôm eo tôi ngủ bên cạnh. Quầng mắt y hơi thâm, chắc vì tối qua ngủ không ngon.

Tôi đẩy nhẹ y mấy lần nhưng y không tỉnh nên quyết định để y ngủ thêm một lát, nghĩ trên đường đi y luôn gác đêm cho tôi, hẳn là chưa được nghỉ ngơi thật tốt.

Đầu y dựa vào vai tôi, gò má bị ép ra vết đỏ, nhìn xúc cảm có vẻ rất tốt. Tôi lặng lẽ chạm vào khuôn mặt tuấn tú của y, bình thường y luôn cười với tôi nhưng sau khi ngủ khóe môi lại trĩu xuống, tựa như gặp phải chuyện gì uất ức trong mơ.

"Đừng đi......" Khương Nhược Châu lẩm bẩm, khóe mắt ứa nước, càng ôm tôi chặt hơn.

Tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của y.

Chẳng lẽ y mơ thấy cha mẹ đã khuất của mình sao? Nghĩ vậy tôi nín thở đưa tay vuốt tóc y, y thuận thế dụi mặt vào lòng bàn tay tôi, tóc mai phất qua tay hơi ngứa nhưng tôi không rút tay về.

"Không sao đâu," tôi vừa vuốt tóc dài xõa tung của y vừa kề vào tai y nói, "Có ta ở bên ngươi mà."


135.

Tôi cũng không muốn để Khương Nhược Châu nghe thấy câu an ủi mình đột ngột thốt ra, nhưng y đã tỉnh trước khi tôi nói, đã vậy còn giả bộ ngủ, nghe tôi nói xong mới từ từ mở mắt.

Trước khi y mở miệng, tôi giơ ngón tay lên thề mình tuyệt đối không thừa dịp y ngủ để sàm sỡ đâu.

Tôi chỉ xoa đầu y rồi giả giọng cha mẹ y nói "Nhược Châu ngoan" thôi.

Khương Nhược Châu không đánh tôi mà xoay người cù nách tôi, giở lại chiêu cũ làm tôi nhột. Tôi cười chảy cả nước mắt, giãy giụa muốn chui ra từ dưới người y nhưng không được mà còn bị y nhéo thịt mềm trên eo, đẩy y cũng đẩy không ra, đành phải co rúm lại rồi đưa tay che kín chỗ nhột.

"Đừng, đừng cù nữa......" Tôi đầu hàng rồi thúc đầu gối vào bụng y, vì cười quá nhiều nên thở hổn hển, "Ta có cười ngươi đâu chứ."

Rốt cuộc y cũng dừng tay, nhưng không leo xuống người tôi mà nhốt tôi giữa hai cánh tay.

Chúng tôi nhìn nhau, bên tai chỉ nghe được tiếng thở của đối phương.


Bị y nhìn chằm chằm, tôi chợt cảm thấy tư thế của chúng tôi quá mức mập mờ.

"Ơ," tôi cảm thấy bụng mình bị v@t cứng gì đó chĩa vào, sau khi cúi mắt nhìn thì buột miệng nói, "Tà niệm của đại hiệp kìa!"

Vốn dĩ Khương Nhược Châu đang rất nghiêm túc, nghe tôi nói xong thì khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ bừng, ho khan mấy tiếng rồi xoay người ngồi xuống bên cạnh, thử kéo vạt áo che đi chỗ nhô cao kia.

Y rất trắng nên mỗi lần thẹn thùng đỏ mặt thì cổ cũng đỏ theo.

"Đừng nhìn." Khương Nhược Châu gọi tên tôi rồi bảo tôi nhắm mắt lại, nhưng tôi cảm thấy quân tử hiền lành như y có d*c vọng quả là hiếm thấy, vì vậy nhịn không được nhìn thêm mấy lần.

"Quân tử cũng là nam nhân, sao lại không có chứ......" Bả vai cứng đờ của y chùng xuống, che mặt ngồi một lát rồi nói muốn đi giải quyết, bảo tôi ngồi chờ y.

"Có cần ta giúp ngươi không?" Đầu óc tôi nóng lên, đột nhiên đùa với y.

Khương Nhược Châu sững sờ nhìn tôi.

"Ta, ta nói bừa thôi!" Tôi sợ y tưởng thật nên vội vã quay lưng đi rồi nói, "Ngươi mau đi đi, ta sẽ chờ ở đây."

"Ta......" Khương Nhược Châu bất động, hình như vẫn đang nhìn tôi, lắp bắp nói, "Chúng ta đang giả làm phu thê, ngươi......"

Giọng y càng lúc càng nhỏ, nghe như muỗi kêu: "Phu nhân giúp ta được không?"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi