PHU NHÂN, HÔM NAY CHỊ ĐÃ THÍCH EM CHƯA?

Trên quảng trường, người qua lại khá là đông, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh trên người vẫn còn mặc bồ đồ công sở cao cấp, vừa nhìn thấy đã biết được đây là những người làm việc xuất xắc có địa vị trong giới kinh doanh.

Những thanh thiếu niên từ 10 đến 20 tuổi làm ra loại hành động này thật bình thường, nhưng các cô với tuổi đời sắp 30 tuổi nhìn chín chắn trưởng thành, liền làm cho người khác chú ý.

Lục Uyển Đình làm lơ với ánh mắt của mọi người xung quanh, bước chân thong thả mà đi về phía trước "Chị không nói thì em quên mất chúng ta cách nhau 3 tuổi." Người ở trên lưng ôm lấy cổ cô, đầu dựa bên tai nói chuyện.

Vành tai bị những hơi thở nóng ướt quấn lấy, Kỳ Thanh hôn hôn cô, ở bên tai mà nhẹ nhàng gọi "Lục học tỷ."

Khoé miệng Lục Uyển Đình cong lên thấy rõ, nhớ đến ngày khai giảng vừa rồi.

Thấy Lục Uyển Đình không thèm đáp lời cô, Kỳ Thanh nhấp môi căn vào vành tai Lục Uyển Đình. Vành tai là nơi mẫn cảm, có một dòng điện tê dại chạy đến đó, trong lòng Lục Uyển Đình run lên, thiếu chút nữa là buông tay, cô nhéo nhẹ lên đùi Kỳ Thanh "Đừng nháo."

Đùi so với vành tai mẫn cảm hơn, thân người Kỳ Thanh co rụt lại, ngoan ngoãn nằm trên lưng Lục Uyển Đình, còn lẩm bẩm trong miệng, "Lục học tỷ, khi dễ em."

Lục học tỷ nghe được, thấp giọng cười "Không cho em nháo thì là khi dễ em sao?"

Cô rất vui khi Kỳ Thanh nháo loạn với cô, nhưng hiện tại cô đang cõng Kỳ Thanh, lỡ đâu nháo quá trớn, cô không chú ý buông tay, thì mông Kỳ Thanh sẽ chạm đất.

" Ân." Mấy loạn tóc phía sau đảo qua mặt Kỳ Thanh, Kỳ Thanh đẩy mấy loạn tóc dài của Lục Uyển Đình, vén qua một bên "Chúng ta đang yêu đương, mặc kệ em làm gì chị không được từ chối."

"Yêu đương có quy định này sao?" Đừng thấy cô chưa nói chuyện yêu đương thì khi dễ cô nhé.

Lục Uyển Đình nghiêm túc hỏi, Kỳ Thanh cũng nghiêm túc mà nói hươu nói vượn, "Đúng vậy, lúc yêu đương, làm gì cũng có thể."

Thời đại ngày càng phát triển, con người cũng nghĩ thoáng hơn, không ít đôi tình nhân, yêu đương mới năm ba ngày đã dắt nhau lên giường, còn các cô thì lãnh chứng xong mới đi yêu đương, đến bây giờ còn nhẫn nhịn không đi đến bước cuối cùng.

Kỳ Thanh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, đến bên tai Lục Uyển Đình, giọng nói nhỏ nhẹ lại mang theo chút mờ ám nói ra điều mong muốn ở trong lòng "Cho dù là lên giường..."

Uống rượu xong, lá gan của Kỳ Thanh rất lớn.

"Rốt cuộc, em đã uống bao nhiêu rượu vậy?" Lục Uyển Đình cõng Kỳ Thanh đến chỗ phun nước, nước phun lên cao sau đó hạ xuống mặt đất, những ánh đèn màu rọi vào đó, một đám nhóc con vây quanh ở đó chạy đến chạy lui, chơi rất vui vẻ.

"Chị cảm thấy em uống nhiều sao?" Kỳ Thanh từ trên lưng Lục Uyển Đình nhảy xuống, Lục Uyển Đình xoay người lại đối mặt với Kỳ Thanh, ánh mắt Kỳ Thanh lưu luyến mà nhìn Lục Uyển Đình "Em không có say."

Ánh mắt Lục Uyển Đình dịu dàng "Uh, em không có say..."

Lời còn chưa dứt, đôi môi Kỳ Thanh đã giam giữ đôi môi kia lại, mùi rượu xâm nhập vào trong miệng Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình nếm tới nếm lui hương vị rượu vang đỏ còn dư lại trên môi Kỳ Thanh.

Lục Uyển Đình nhắm mắt lại, đảo khách thành chủ, một tay nắm lấy góc áo thành ôm Kỳ Thanh gắt gao, hai đôi môi quấn lấy nhau đâu đó phát ra tiếng hừ nhẹ không biết là của ai.

Tiếng nước phun lên, cùng với tiếng cười đùa của đám nhóc, dần dần đi xa.

"Cô đang xem cái gì?" Phát hiện người đối diện thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Trương Tiêu Mộc nhìn theo ánh mắt cô nàng nhìn ra bên ngoài, thấy được bên bồn phun nước có hai người ôm nhau mà hôi môi.

Ánh đèn rất sáng, Trương Tiêu Mộc nhìn góc nghiêng của hai người, nhận ra được một trong hai người đó, chính là người ở trong văn phòng có cử chỉ thân mật với Dương Châm, Trương Tiêu Mộc nhướng mày "Nhìn thấy người cũ a."

"Không phải người cũ, cô ấy là bạn từ nhỏ của tôi." Giọng Dương Châm thật mỏng manh, ngực như có kim đâm vào, cô che ngực lại, cảm giác không thở nổi.

Cô tiếp nhận sự thật là Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình ở bên nhau, nhưng nhìn các cô hôn môi vẫn không nhịn được mà cảm thấy khó chịu.

Cho dù mối quan hệ giữa các cô chỉ là bạn bè, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của bạn bè không thể so được với tình yêu.

Đối diện còn bị một người khác lấy cớ vì công việc mà quấy rầy, hiện tại cô từ trong ra ngoài không có chỗ nào thoải mái cả.

Người phục vụ bưng lên dĩa cánh gà chiên, Trương Mộc Tiêu lấy một cái để vào trong chén của Dương Châm, Dương Châm thu hồi ánh mắt, buông đôi đũa "Tôi ăn không vô, đi về thiết kế đây, cô từ từ mà ăn đi."

Nên nhanh tay mà thiết kế cho xong, để cho cái cô Trương Tiêu Mộc này không còn lý do quấn lấy cô.

Không đợi Trương Tiêu Mộc nói chuyện, Dương Châm đã đứng dậy đi ra ngoài.

Sắc mặt Dương Châm không tốt, Trương Mộc Tiêu đuổi theo, giữ lấy tay Dương Châm "Muốn quên đi tình yêu cũ, biện pháp tốt nhất là bắt đầu một tình yêu mới."

Đã cự tuyệt một lần rồi còn chưa đủ nói rõ sao?

Dương Châm ném tay cô ra, phẫn nộ mà nhắc nhở cô nàng " Trương tiểu thư, nếu không phải sếp tôi bảo tôi tiếp đơn của cô, thì tôi sẽ không thiết kế cho cô."

Quan hệ giữa các cô, miễn cưỡng được xem là giữa khách hàng và người thiết kế, muốn thêm một bước nữa sao, tuyệt đối không có khả năng.

"Khụ khụ!" Một tràn ho vang lên bên tai hai người đang say mê hôn môi kia. Kỳ Thanh cuối cùng cũng nhớ đây là nơi công cộng, buông Lục Uyển Đình ra.

Hai đôi môi sau khi quấn lấy nhau, có sức sống như cánh hoa hồng trong buổi sớm mai, những hạt sương điểm tô cho cánh hồng thêm ướŧ áŧ mềm mại.

Đám nhóc con vây quanh đài phun nước, xếp hàng ở bên kia, vừa tò mò lại thích thú xem hai cô hôn môi.

Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh quay sang nhìn về phía tiếng ho khan kia nhắc nhở các cô, cảm giác người này nhìn có chút quen mắt.

Thấy rõ mặt hai người, Tiếu Lan Mịch xụ mặt "Lần trước ở trường học, lúc này lại ở chỗ này, Lục tổng và Kỳ tổng thích ở nơi công cộng thân mật với nhau sao?"

Hôm trước, cô nói nếu để bị bắt một lần nữa, cô sẽ đem hai người làm đề tài phản biện về giáo dục sinh hoạt của sinh viên, không nghĩ tới, lại ứng nghiệm vậy, ở đây bị cô bắt gặp tiếp.

"Đây là hai người nói chú ý?"

Hôm nay, Tiếu Lan Mịch không mang cặp mắt kính vàng, cho đến lúc đối phương làm bộ dạng giáo huấn sinh viên, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh mới nhận ra người trước mặt rất quen mắt, chính là trưởng phòng giáo vụ lần trước gặp ở trường đại học, Tiêu lão sư.

Trùng hợp thật không thể trùng hợp hơn, lại gặp trúng Tiêu lão sư.

Tiêu lão sư chỉ chỉ đám nhóc ở bên kia "Lần trước là sinh viên, lần này là học sinh tiểu học."

Hành vi ngày càng ác liệt hơn.

Kỳ Thanh xấu hổ, Lục Uyển Đình nắm lấy tay cô, cười ôn nhu, sau đó mới quay đầu nhìn Tiêu lão sư với sắc mặt đạm nhiên nói "Cô Tiêu , cô nhìn bên kia xem."

Tay cô chỉ về bên bồn hoa cách đó không xa, Tiếu Lan Mịch nhìn theo ngón tay cô, bên bồn hoa có vài đôi tình nhân đang hôn nhau.

Tiêu lão sư bình tĩnh định đẩy mắt kính, nhưng quên mất hôm nay không mang, ngón tay đụng phải huyệt thái dương, Tiêu Lan Mịch buông tay nói "Hai người không giống nhau, phải chú ý thân phận của bản thân."

Tiếu Lan Mịch đi rồi.

Lục Uyển Đình cười nhéo tay Kỳ Thanh, trêu ghẹo nói "Học muội à, nghe thấy giảng viên nói chưa?"

Kỳ Thanh thẹn thùng, nghiêng đầu dựa trên vai Lục Uyển Đình, "Nghe được rồi nha Lục học tỷ." Thấy Tiếu lão sư đã đi xa, Kỳ Thanh tò mò "Nhưng mà, Tiếu lão sư sao lại đến đây, chỗ này các Giang Lâm đại học khá xa."

"Chắc là đi hẹn hò." Lục Uyển Đình xoa xoa đầu cô, "Tiếu lão sư mặc váy, trang điểm lại cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa không mang mắt kính."

Không biết là ai có lá gan lớn vậy, cùng với trưởng giáo vụ yêu đương? Cũng không sợ bị giáo huấn đến đau đầu sao.

Mùi rượu trên người cũng đã tản bớt ra, Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình từ từ đi về.

Hướng đi về cùng hướng với hướng Tiếu lão sư, Kỳ Thanh thấy một cái bóng quen thuộc, theo bản năng nắm lấy tay Lục Uyển Đình đến một chỗ tối trốn.

"Làm sao vậy?" Lục Uyển Đình cảm thấy trong lòng có cảm giác rất vi diệu, động tác trốn này của Kỳ Thanh, rất thành thạo a.

Kỳ Thanh hất cằm chỉ về hướng đó nói "Hà học tỷ."

Hôm nay là cái ngày lành gì vậy, gặp giảng viên Tiếu , rồi Hà học tỷ.

Rồi lại nhìn thấy Tiếu lão sư cười vui vẻ đi đến chỗ Hà học tỷ, Kỳ Thanh khiếp sợ "Đừng nói người hẹn hò với giảng viên Tiếu , không phải là Hà học tỷ đi."

Hà Chỉ làm việc ở cao ốc Đăng Phong, mà nói này rất gần với cao ốc Đăng Phong, hai người chọn hẹn hò ở đây, cũng thích hợp quá rồi,

"Nếu giảng viên Tiếu gặp Hà Chỉ, cũng không hẳn là hẹn hò." Lục Uyển Đình nhìn hai người kia cười nói đi vào trung tâm thương mại Giang Lâm, không chút để ý mà hỏi "Vì sao em lại kéo tôi đến đây trốn?"

Cô quay sang nhìn Kỳ Thanh "Em sợ Hà Chỉ?"

Kỳ thật, lần trước ở thư viện cô đã nhận thấy, lúc Kỳ Thanh thấy Hà Chỉ có chút hoảng hốt.

Trong lòng Kỳ Thanh cả kinh, cố gắng trấn định mà giải thích "Em sợ giảng viên Tiếu." Nói rồi lôi kéo người đi đến hướng đậu xe.

Giảng viên Tiếu ? Vừa rồi trong mắt Kỳ Thanh giống như chỉ có Hà Chỉ, không có giảng viên Tiếu.

Lục Uyển Đình nửa tin nửa ngờ, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, chợt dừng bước chân "Em thích Hà Chỉ?"

Sao có thể thích Hà Chỉ a! Lục tổng đoán cái gì vậy.

Kỳ Thanh ôm lấy cánh tay Lục Uyển Đình, cơ thể cũng dán vào "Lục tổng, chị có phải nghĩ rằng những người xung quanh em, đều là người em thích không?" Trong bóng tối, ánh mắt sâu xa Lục Uyển Đình như lốc xoáy, cuốn hút Kỳ Thanh tới gần.

Lục Uyển Đình đẩy cái trán của cô ra, cười ẩn ý mà nhìn Kỳ Thanh, Kỳ Thanh bất đắc dĩ nói "Được rồi, là em sợ Hà học tỷ, lúc đi học đại học có xảy ra chút sự tình, dẫn tới đã qua nhiều năm như vậy rồi, nhìn thấy chị ấy em theo thói quen là muốn né chị ấy."

Chuyện đại học làm gợi lòng hiếu kỳ của Lục Uyển Đình, cô nhìn thoáng qua bên cửa trung tâm thương mại Giang Lâm, đã không thấy Hà Chỉ nữa.

Trong đám bạn học, cô với Hà Chỉ có quan hệ tốt nhất, Hà Chỉ biết rất nhiều chuyện của cô, biết tình cảm của cô đối với Kỳ Thanh, mà Hà Chỉ lại chưa từng nói cho cô nghe chính cô ấy và Kỳ Thanh đã xảy ra chuyện gì.

"Giữa hai người phát sinh chuyện gì?"

Biết Lục Uyển Đình sẽ hỏi câu này, Kỳ Thanh do dự nói "Vẫn không cần nói, toàn là mấy việc nhỏ, đều đã qua rồi." Cô không biết Hà Chỉ thấy được gì, hiện tại có thể khẳng định, Hà Chỉ không có nói cái gì cho Lục Uyển Đình hết,

Có lẽ, là do cô có tật giật mình, có khi Hà Chỉ chẳng biết cái gì hết.

"Được." Lục Uyển Đình hiểu được ý của cô, không muốn hỏi thêm nữa.

Về đến nhà, Lục Uyển Đình đi tắm, Kỳ Thanh vẫn còn nhớ Lục Uyển Đình chưa ăn tối, cho nên đi vào bếp nấu cháo.

Lục Uyển Đình đứng ở trước gương cởϊ qυầи áo, quần áo cứ thế từng lớp mà rơi xuống, trên xương quai xanh có một cái vết màu đỏ nhạt khiến cho Lục Uyển Đình chú ý, cô đến gần gương, ánh mắt nhìn chằm chằm, đây là dấu hôn?

Cô không nhớ ra được là Kỳ Thanh có hôn qua chỗ này.

Ngón tay xoa xoa chỗ đó, không đau, không ngứa, vậy là không phải do muỗi cắn.

Tác dụng của rượu vang giờ mới bắt đầu ngấm vào, Kỳ Thanh xoa xoa cái trán, đến tủ lạnh pha lấy mật ong, pha cho cô một ly mật ong nóng.

Một bên uống một bên chú ý cháo trong nồi.

Tốc độ của nồi áp suất rất nhanh, trên nắp nồi có tiếng phát ra, Kỳ Thanh nhanh chóng hạ lửa, mắt nhìn lên đồng hồ, sau ba phút, mới tắt lửa.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, sau đó cả người được bọc vào trong một cái ôm ấm áp, Lục Uyển Đình từ phía sau ôm lấy Kỳ Thanh, đầu dựa vào vai Kỳ Thanh, ôn nhu dịu dàng mà gọi "Kỳ Thanh."

Mùi sữa tắm thơm phức xông vào mùi Kỳ Thanh, cô buông cái ly mật ong còn chưa uống xong, quay đầu nói "Cháo đã nấu xong rồi, nhưng đợt khí trong nồi áp suất hạ xuống mới có thể mở ra."

"Tôi có thể chờ," Hiện tại, cô có chuyện khác muốn làm, Lục Uyển Đình buông Kỳ Thanh, kéo áo ngủ chỉ vào dấu vết trên xương quai xanh hỏi Kỳ Thanh "Đây là cái gì?"

Ánh mắt Kỳ Thanh dừng lại trên người cô, đôi mắt có một ngọn lửa nhỏ bốc lên "Chị cảm thấy nó giống cái gì?"

Cô nâng tầm mắt lên, ánh mắt hai người đan xen bên nhau, Lục Uyển Đình bị ánh mắt của Kỳ Thanh làm cho tim đập rộn ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi