PHU NHÂN LẠI RƠI ÁO CHOÀNG RỒI

Chương 14: Bởi vì mình từng rất nổi tiếng


"Xin lỗi, lí do cá nhân, tôi cũng không rõ lắm." Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại vẫn rất lễ phép.


Lâm Cẩm Hiên tiếc nuối cúp điện thoại.


Anh ta cụp mắt, lông mi rủ xuống, không nhìn rõ được đáy mắt.


Không có tâm trạng xuống tầng ăn cơm nữa, anh ta ngồi trên ghế trong phòng đọc sách, hơi có vẻ bực bội mà nhìn điện thoại.


Chỉ sau có năm phút đồng hồ đã có tin tức nhắc nhở về một khoản tiền được gửi đến.


"Gặp phải phiền toái à?" Không bao lâu sau, Lâm Kỳ đẩy cửa bước vào, tùy ý hỏi.


Từ trước đến nay Lâm Cẩm Hiên vẫn luôn là thiên tài, năm thứ nhất đại học đã hợp tác với người ta rồi mở một công ty, Lâm Kỳ cũng không biết rõ ràng nội dung cụ thể, có điều cũng biết anh ta có chủ kiến riêng.


Hiếm khi trông thấy anh ta có dáng vẻ sầu lo như vậy, đến cơm cũng không muốn ăn.


Lâm Cẩm Hiên ấn ấn mi tâm, gật đầu.


Anh ta rút một điếu thuốc ra nhưng cũng không đốt lên, vân vê trên tay, biểu cảm hiền hòa trên mặt nhạt nhòa vô cùng, hai đầu lông mày ẩn giấu vẻ bực bội.


"Có một chút." Sau một lúc lâu, anh ta mới mở miệng.


Rồi cũng không nói thêm gì nữa.


Thật vất vả mới liên hệ được đến những người kia, anh ta bỏ ra một số tiền rất lớn, cuối cùng tờ đơn này lại vẫn bị từ chối.


**


Hành Xuyên Nhất Trung.


Tần Nhiễm không đến tiết tự học.


Cô ngẩng đầu nhìn cửa phòng y tế học đường, đèn trên cửa đang sáng lên.


Giờ làm việc của nhân viên y tế vào buổi tối là từ sáu giờ đến chín giờ.


Lúc cô đến, Lục Chiếu Ảnh đang ứng phó với một cô gái nhỏ.


Cho dù là dễ tính đến mức nào, phải ứng phó với mấy cô gái nhỏ suốt cả một ngày, Lục Chiếu Ảnh cũng đã hơi mất kiên nhẫn, có điều vẫn trả lời khá lễ phép.


Vất vả lắm mới tiễn được cô gái có ẩn ý không chỉ giấu ở trong lời nói này đi, anh ta vừa ngẩng đầu đã thấy vị đại lão mà giữa trưa kéo bè kéo lũ đánh nhau đứng ở chỗ cách anh ta mấy mét.


Tần Nhiễm có ngoại hình đẹp mắt, hai đùi thẳng tắp thon dài, lông mi vừa dài vừa dày, hơi cụp xuống.


"Bạn học này, em có việc gì không?" Ngay lập tức, Lục Chiếu Ảnh cảm thấy tinh thần thật thoải mái dễ chịu.


Tay chống bàn, cười hỏi.


Tần Nhiễm híp nửa mắt, ánh mắt liếc mấy cái trong phòng y tế học đường không quá lớn, thờ ơ, "Xin hỏi ở đây có tuyển nhân viên làm việc bán thời gian không?"


Lục Chiếu Ảnh sững sờ.


Anh ta nhìn Tần Nhiễm.


Tần Nhiễm nghĩ nghĩ, sau đó thấp giọng nói: "Xin lỗi đã làm phiền, tôi đang rất thiếu tiền."


Cô bây giờ đúng là rất thiếu tiền.


Ánh mắt Lục Chiếu Ảnh rơi vào trên người Tần Nhiễm, đối phương phủ áo khoác đồng phục rộng rãi ở bên ngoài, bên trong là một chiếc sơ mi trắng, áo sơ mi trắng kia không biết đã được mặc mấy năm, có một ít vết xước nhỏ như bị xổ lông.


So sánh với cô gái vừa mới đến đã đặc biệt cởi bỏ đồng phục, mặc chiếc váy kiểu mới xinh đẹp đắt đỏ kia, cậu Lục vốn luôn không biết thương hoa tiếc ngọc là cái gì ngay lập tức thay đổi ánh mắt.


Lục Chiếu Ảnh nghiêng đầu, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tuyển gia.


Đối phương còn đang quấn chặt chăn.


Cả ngày hôm nay, các học sinh nữ đến phòng y tế học đường đều là hướng về phía Tuyển gia, nhưng đến nửa cái đầu anh cũng không lộ ra một lần nào.


Lục Chiếu Ảnh theo ý mình thì muốn giữ cô lại, phòng y tế học đường cũng thiếu người, có điều ngày mai vị quản gia hay giúp việc cho Tuyển gia ở thủ đô sẽ đến thành phố Vân, tính tình này của Tuyển gia nhà anh ta ấy à, không thích có người ngoài xâm nhập vào không gian riêng tư của mình, nhất là phái nữ.


"À thì. . ."


Lục Chiếu Ảnh còn chưa nói ra miệng, một giọng nói mệt mỏi lười nhác đã vang lên, trầm thấp, mang theo âm điệu khàn khàn mới vừa tỉnh ngủ: "Biết làm cơm không?"


Trình Tuyển đưa tay kéo chăn phủ trên đỉnh đầu xuống.


Áo sơmi đen được xắn lên mấy vòng, lộ ra cổ tay gầy gò, trắng trắng nhợt nhợt.


Có chút chậm chạp, anh ta mới ngẩng đầu, cặp mắt đào hoa xinh đẹp đã híp lại một nửa, dường như còn hiện ra sương mù, bàn tay với khớp xương rõ ràng xốc cái chăn trên người lên.


Rốt cuộc anh đã tỉnh.


Tần Nhiễm nhìn đối phương, cặp mắt hơi ửng đỏ mông lung đến say lòng người, cô gật đầu: "Biết."


"Giữa trưa và buổi tối, tiền lương trả trong ngày, từ ngày mai bắt đầu, có được không?" Bởi vì vừa mới tỉnh lại, Trình Tuyển có chút buồn ngủ mà ngáp một cái.


Chờ sau khi Tần Nhiễm đi, Lục Chiếu Ảnh mới giơ tay ấn lại cái cằm của mình.


Từ trước đến nay anh ta không giấu được lời nói, sự tò mò bị khơi dậy, nhưng cũng không dám chọc đến Trình Tuyển, uyển chuyển mở miệng, "Anh quên ngày mai quản gia Trình đến à?"


"Để cho ông ấy ở lại biệt thự đi." Trình Tuyển uể oải dựa vào trên lưng ghế sô pha, tay cầm điếu thuốc.


Bởi vì vừa mới tỉnh không lâu, giọng nói của anh vẫn mang âm điệu hơi nghèn nghẹn.


Lục Chiếu Ảnh còn muốn hỏi nữa, điện thoại trên người lại vang lên.


Là đội trưởng của đại đội cảnh sát hình sự bên thủ đô, anh ta che loa điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Trình Tuyển, nhỏ giọng: "Là đội tưởng Hách, có. . ."


Lời còn chưa nói xong đã bị Trình Tuyển cắt ngang.


"Để cho anh ta đi tìm giáo sư đại học Thủ Đô." Trình Tuyển không tìm được bật lửa, đành thả thuốc lá xuống, hơi có vẻ mặt ủ mày chau mà cụp mắt.


Lục Chiếu Ảnh im lặng.


Trước kia lúc mới lăn lộn cùng một chỗ với Tuyển gia, anh ta luôn cảm giác IQ của mình không đến 50.


Về sau quản gia Trình nói cho anh ta biết kết quả cuộc kiểm tra chỉ số thông minh của Trình Tuyển, Lục Chiếu Ảnh mới bình tĩnh lại.


Suy nghĩ và cách giao tiếp của thiên tài, anh ta không hiểu nhiều.


Lục Chiếu Ảnh sửa sang lại hồ sơ ca bệnh trên mặt bàn, lại nhớ ra cái gì đó, "Tuyển gia, anh nói xem lão Từ thật sự tìm được người nối nghiệp rồi sao? Không thể nào, con và cháu trai của ông ta đều không vào nổi mắt ông ta."


Thủ đô to lớn với lượng người tài đông đúc, ông cụ Từ tốn đến hơn nửa cuộc đời cũng chưa tìm được một người.


Ở cái thành phố nhỏ như thành phố Vân này, bất kể là nhìn từ góc độ nào vào cũng đều bình thường chết đi được, sao lại có thể...?


Trình Tuyển híp nửa mắt, thờ ơ, "Ông ta không cần thiết phải nói đùa."


**


Tần Nhiễm trở lại lớp 9.


Tiết tự học buổi tối, giáo viên hóa học, vật lý và tiếng anh phát bài thi.


Thời gian tự học là từ sáu giờ đến mười giờ.


Làm xong ba bài thi cũng không còn nhiều thời gian lắm, mọi người bèn ngồi im chờ tan lớp.


Lâm Tư Nhiên vẫn muốn nói gì đó với Tần Nhiễm, nhưng trong thời gian làm bài thi đều phải im lặng, cô ấy lại là một học sinh tốt, lúc thi không dám nói lời nào, không tìm được cơ hội.


Tần Nhiễm để bài thi sang một bên, cầm một quyển sách mình mới vừa mua buổi tối lật xem.


Cô đọc rất chậm, lúc Lâm Tư Nhiên ngẫu nhiên nhìn sang thử còn có thể thấy cô cầm bút, dường như đang viết cái gì.


Đợi hết tiết tự học, cán bộ các môn thu bài thi, Lâm Tư Nhiên mới tìm được cơ hội.


Lâm Tư Nhiên để bài thi qua một bên, nhìn Tần Nhiễm rồi lắp bắp: "Cậu. . .sao cậu . . ."


Trên tay Tần Nhiễm còn đang cầm sách, một tay chống cằm, nghiêng người lười nhác dựa vào tường, một bên khóe miệng cong lên, "Mình làm sao?"


"Thì, thì lúc đó, vì sao người kia. . ." Đầu Lâm Tư Nhiên như một đống bột nhão.


Đại khái là cô ấy muốn hỏi, sao Ngụy Tử Hàng nhìn qua có vẻ rất nghe lời cô.


Tần Nhiễm đóng sách lại, mặt mày hơi giương lên, vô cùng tùy ý mở miệng, "Bởi vì mình đã từng rất nổi tiếng đó."


Lâm Tư Nhiên sững sờ, không phản ứng kịp.


Phía sau.


Từ Diêu Quang thả bút xuống, trên tờ đề vật lý còn một đoạn trống không.


"Cậu mà cũng có bài không biết làm cơ à?" Kiều Thanh thò đầu tới, anh ta không làm nhiều, phần lớn đều trống không, Từ Diêu Quang liền khoanh một ít chỗ trống không kia lại.


"Ừ, sau tiết tự học đi hỏi thử Tần Ngữ." Ánh mắt Từ Diêu Quang lạnh lùng, "Tôi đi thu bài thi đã."


Anh ta là cán bộ môn Vật Lý.


Từ Diêu Quang cầm bài thi vật lý trên tay, chậm rãi thu đến bàn của Lâm Tư Nhiên và Tần Nhiễm.


Ba tờ bài thi trên bàn Tần Nhiễm đều trống không, chỉ viết mỗi tên, chữ viết kia thực sự không thể tính là đẹp mắt, giống như là vừa mới học viết chữ không được bao lâu.


Từ Diêu Quang cụp mắt, nhớ tới nét chữ nhỏ đẹp mắt của Tần Ngữ.


"Ôi, Tần Nhiễm, giáo viên môn vật lý là một người rất hung dữ, không thể không làm bài thi của thầy ấy được đâu, cậu chép của mình đi!" Lâm Tư Nhiên lập tức giao bài thi của mình cho Tần Nhiễm.


Từ Diêu Quang cụp mắt, không ngẩng đầu, vừa lạnh nhạt vừa phiền chán mở miệng, "Không làm gì còn hơn là đi chép bài."


Lời editor: Lu bù bao nhiêu là việc, suýt nữa thì quên hôm nay phải đăng chương :>

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi