PHU NHÂN LẠI RƠI ÁO CHOÀNG RỒI

Chương 22: Tuyển gia: Bà gọi ai là kẻ tâm thần đấy?


"Chị, chị nói cái gì đó!" Ninh Vi kéo ống tay áo Ninh Tình, lo lắng nói.


"Nhiễm Nhiễm..." Ninh Tình nhất thời lanh mồm lanh miệng, lúc này cũng hối hận.


"Đừng gọi tôi như vậy, " Tần Nhiễm cao gầy, cao hơn Ninh Tình một chút, hơi cúi đầu, ánh mắt rất lạnh, "Tôi quen thân với bà lắm sao?"


Ninh Tình tìm về giọng nói của bản thân, bà tôi nhéo nhéo ngón tay, khớp xương nhô lên, "Chuyện này mẹ có chỗ không đúng, nhưng mẹ chỉ muốn tốt cho con, đừng bước theo gót ông ngoại con, con còn đang học ở Nhất Trung, mẹ không quản con thì ai quản?"


"Tôi không cần bà quản" Tần Nhiễm nghiêng người, hơi hơi híp đôi mắt mang theo tia máu, nhướng mày vừa kiêu căng vừa lưu manh, đưa tay ra vỗ vỗ bả vai Ninh Tình, cười: "Trừ bà tôi ra, không ai có thể quản tôi. Cho nên, về sau tôi sống hay chết, đi học ở đâu, có thi lên đại học hay không, đều không có quan hệ với bà, nhớ kỹ chưa?"


Cô nói từng câu từng câu một, không nhanh không chậm.


Sau khi nói xong, xoay người, nhìn về phía Ninh Vi và Mộc Doanh, hai người lập tức đứng ở sau lưng cô.


Ninh Vi cũng tức giận, không thèm chào hỏi Ninh Tình.


Bên ngoài cửa chính bệnh viện, khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Ninh Tình hết trắng lại xanh, ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy.


Lâm Cẩm Hiên đứng ở một bên, anh ta đưa mắt nhìn về phía Tần Nhiễm.


Đối phương vẫn mang bộ dáng đó, cặp mắt kia vừa đen vừa lạnh.


Khí khái đâm người.


Buổi tối anh ta hết bận, mới chuẩn bị đi đón Ninh Tình, thuận tiện muốn xin lỗi Tần Nhiễm, buổi tối Tần Ngữ thúc giục anh ta đi nhanh một chút, anh ta lại bận bịu, xác thực đã quên Tần Nhiễm.


"Dì Ninh, dì còn muốn đi thăm bà Trần, con có việc, không đi lên, " Lâm Cẩm Hiên ôn hòa cười cười, dừng một chút, "Theo lý thuyết, con không nên để ý việc trong nhà của dì, có điều nói con gái mình như vậy, dù sao cũng không tốt chút nào, dì nói đúng không?"


Nói xong cũng không đợi Ninh Tình trả lời, hơi gật đầu với bà ta liền cầm điện thoại di động quay người đi.


Lâm Cẩm Hiên mở cửa lên xe.


Thời điểm bám vào tay lái, anh ta có chút sững sờ, đầu ngón tay thon dài gõ gõ tay lái.


Đôi mắt hơi híp.


Anh ta chưa quên, vừa nãy Tần Nhiễm nói —— thuốc thử do phòng thí nghiệm quốc gia nhập về, đây là ý gì?


Dựa theo ý tứ ngoài mặt, đó là thuốc chưa được phát hành, số lượng cũng có hạn.


Không nhiều người có thể lấy được.


Gia cảnh của Ninh Tình, mười hai năm trước, thời điểm bà ta gả cho Lâm Kỳ anh ta cũng đã điều tra, không có gì đáng giá để anh ta chú ý, anh ta cũng tùy, để đối phương gả cho cha anh ta.


Đang nghĩ ngợi, anh ta thấy được Tần Nhiễm đang ngồi bên cạnh Ninh Vi cùng chờ xe buýt.


Lâm Cẩm Hiên dừng xe, anh ta hạ cửa sổ xe xuống.


Trên mặt mang theo điệu bộ lạnh lùng cùng cao quý bẩm sinh, giọng điệu lại rất ôn hòa, "Tần Nhiễm, hai người đi đâu, tôi đưa hai người đi, coi như tôi xin lỗi."


Xe anh ta là một chiếc Maybach màu đen.


Tay trái khoác lên trên tay lái, hơi lộ ra một đoạn cổ tay đeo đồng hồ Bvlgari.


Khuôn mặt thanh quý.


Mộc Doanh cũng không nhìn ra nhãn hiệu, nhưng lại nhìn ra sự tôn quý, cô ta chưa từng được ngồi xe dạng này.


Vô ý thức, Mộc Doanh nhìn Tần Nhiễm một cái.


"Không cần." Tần Nhiễm cúi đầu chơi điện thoại.


Cô ngồi trên ghế ở trạm xe buýt, bắt chéo hai chân, chậm rãi nghịch điện thoại.


Không ngẩng đầu.


Sự lạnh lùng và phản nghịch của Tần Nhiễm, Lâm Cẩm Hiên cũng từng được lĩnh giáo.


"Được, vậy mọi người ba cô gái phải chú ý, tới trường học gửi cho tôi một tin." Anh ta lễ phép mở miệng.


Tần Nhiễm không mở miệng.


Tần Nhiễm không để ý tới anh ta.


Tần Nhiễm vẫn đang chơi trò chơi như trước.


Tần Nhiễm rất lạnh lùng.


"Chú ý an toàn." Lâm Cẩm Hiên nhìn đối phương bắt chéo hai chân như lão đại, im ắng cười cười, nghĩ một chút, vẫn lái xe đi.


Chờ Lâm Cẩm Hiên đi rồi, Mộc Doanh xoắn xuýt nửa ngày mới mở miệng, "Chị, người kia là bạn của chị sao?"


"Là người nhà họ Lâm." Tần Nhiễm tiếp tục chơi trò chơi, âm thanh không nhanh không chậm.


Người nhà họ Lâm?


Nhà họ Lâm mà Ninh Tình gả vào, vô cùng có tiền?


Mộc Doanh nghĩ, đó là cậu chủ nhà họ Lâm đó sao?


Xe số 12 đến, Mộc Doanh mở miệng: "Chị, xe về Nhất Trung đến rồi, em và mẹ đưa chị về Nhất Trung trước, chị là một nữ sinh..."


"Chờ xe số 623, tôi chờ mọi người về trước." Tần Nhiễm thờ ơ.


**


Ninh Tình đứng ở cửa bệnh viện, bởi vì là buổi tối, không có nhiều người qua lại.


Có điều bà ta vẫn cảm thấy xấu hổ.


Trước bị Tần Nhiễm chặn lời, sau lại bị con riêng kia thuyết giáo, xung quanh dường như có người nhìn bà ta, bà ta cắn môi, cúi đầu nhanh chóng đi vào bệnh viện.


Bởi vì bà ta đi nhanh, dĩ nhiên cũng không phát hiện, thời điểm bà ta vào thang máy đến khi đi lên đều không có người nào.


Hiện tại cũng chỉ mới chín giờ.


Buổi tối, bệnh viện tuy ít người, có điều tầng này cũng có bệnh nhân, người nhà bệnh nhân và bác sĩ y tá chắc chắn sẽ đi lại.


Có điều ra khỏi thang máy, Ninh Tình mới phát hiện điểm không thích hợp.


Không nên yên tĩnh như vậy, gần như không hề có một chút âm thanh nào.


Lỗ chân lông sau lưng bà ta đều nổi lên.


Phía trước dường như có ánh mắt, Ninh Tình bỗng nhiên ngẩng đầu.


Đầu tiên là thấy người đàn ông cầm điện thoại di động, ý cười đầy mặt mà nhìn bà ta, bông tai của đối phương trên lỗ tai quả thật là chói sáng.


Một ánh mắt khác như thể con dao nhọn sắc lạnh đâm tới.


Ánh mắt của Ninh Tình rơi xuống người đàn ông bên cạnh, là một bóng người màu đen.


Đối phương nửa tựa trên tường, một tay cắm trong túi quần, một tay vuốt vuốt một con dao giải phẫu rất mỏng, ngón tay anh ta dưới ngọn đèn nhìn trắng nõn rõ ràng, khớp xương cũng đẹp mắt.


Dao giải phẫu trong tay anh ta chậm rãi xoay tròn.


Mặt mày hơi cúi nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng xinh đẹp, lười biếng tùy ý.


Dù là trường hợp không đúng, Ninh Tình cũng vẫn bị anh làm cho sửng sốt một chút.


Lần này ngu ngốc đến mấy, cũng biết tình huống không đúng.


Ninh Tình lùi về sau một bước, bà ta đưa tay lấy điện thoại trong túi xách ra, cảnh giác mở miệng, "Các người là ai? Ở chỗ này muốn làm gì?"


Điện thoại còn chưa cầm nóng đã bị Lục Chiếu Ảnh rút ra.


Lục Chiếu Ảnh sờ sờ bông tai, điện thoại quay một vòng trên đầu ngón tay, sau đó hơi khom người, cầm điện thoại di động vỗ vỗ lên mặt Ninh Tình.


Nghiêng đầu, cười đến lạnh lùng, gian xảo: "Tuyển gia, bà ta hỏi chúng ta làm gì vậy?"


Cách đó mấy bước, người đang thưởng thức dao giải phẫu trong tay đột nhiên dừng lại.


Dao rất mỏng, có vẻ như là thiết kế riêng.


Ninh Tình không dám làm loạn chút nào, trái tim như thể bị cái gì kéo lại, xiết chặt ngón tay đến nổi gân xanh.


Nơi này là bệnh viện tốt nhất thành phố Vân, vào thời gian này, nơi này đáng lẽ sẽ không như thế này.


Huống chi, đây là phòng bệnh VIP.


Có bảo an giám sát 24 giờ.


Có thể đuổi hết mọi người đi vào lúc này, bệnh viện còn phối hợp, Ninh Tình không biết bà ta chọc phải loại nhân vật này lúc nào?


Đi tới nhà họ Lâm, bà ta luôn cẩn thận chặt chẽ, chỉ sợ phạm sai lầm.


Trong lúc Ninh Tình còn kinh hoảng không hiểu.


Tuyển gia đang tựa ở trên tường ngẩng đầu lên, gương mặt kia vẫn đẹp mắt như cũ, đáy mắt sâu sắc, nhưng không có vẻ mệt mỏi lười nhác như xưa.


Anh nhích lại gần, biểu cảm rất lạnh lùng nhìn về phía Ninh Tình, cặp mắt đẹp kia đào hoa lạnh thấm người.


Hình như bà ta chưa từng thấy loại người này ở thành phố Vân.


Ngón tay Ninh Tình run rẩy kịch liệt, đối phương không cần làm gì, nhìn qua một chút cũng làm người ta khó mà thở được: "Cái này...Vị này..." Bà ta nói: "Tuyển gia, không biết tôi có...Có làm gì đắc tội ngài?"


Một câu vừa dứt, Lục Chiếu Ảnh cười nhạo một tiếng.


Trình Tuyển cụp mắt, sau một lúc lâu, anh cầm dao phẫu thuật ném cho Lục Chiếu Ảnh, tự mình rút ra một điếu thuốc từ trong túi quần.


Dưới ánh đèn hành lang, dáng người anh thon dài, mặt mày tinh xảo.


Anh vẫn nhìn Ninh Tình, cười cười, âm thanh rất nhạt nhẽo, thậm chí còn mang chút giọng mũi, vừa nhẹ, vừa chậm: "Vừa rồi, bà nói ai bị bệnh tâm thần vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi