“Cố Mang.” Ông ta gọi.
Cố Mang dùng ngón tay đẩy vành mũ lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, khóe mắt hếch lên vừa ngang tàng vừa không đứng đắn, giọng nói trong trẻo lạnh lẽo: “Chú Lục.”
Mạnh Kim Dương cũng lễ phép chào hỏi: “Chú Lục.”
Lục Thượng Cẩm nở nụ cười hiền hòa, ông ta cũng chào hỏi Lục Thừa Châu và Khương Thận Viễn.
Lục Thừa Châu mặc áo khoác da punk màu đen, một tay nhét túi quần, nheo mắt nhìn về phía cổng vòm khí đang căng lên cách đó không xa: “Phụ huynh và học sinh cùng đi lên thảm đỏ, băng qua cổng vòm đó, và lên sân khấu ký tên sao?”
Lục Dương gật đầu, bĩu môi ghét bỏ: “Cũng không biết là ai lên kế hoạch đại hội động viên lần này, hoa hòe lòe loẹt.”
Khương Thận Viễn nhướng mày, tỏ vẻ khá thích thú: “Tôi lại thấy kế hoạch này khá thú vị, giống như tổ chức lễ trưởng thành cho mấy đứa vậy.”
Cố Mang cong chân tùy ý đứng đó, cầm điện thoại chơi game, im lặng kiệm lời.
Bỗng nhiên, Lục Thượng Cẩm nhìn thấy vết sẹo tầm hơn 1cm trên mu bàn tay của Cố Mang, kinh ngạc hỏi: “Tay con bị gì vậy?”
Cố Mang lật tay lại, thờ ơ nhìn vết thương đã đóng vảy: “Không cẩn thận bị nhánh cây quẹt phải thôi.”
Lục Thượng Cẩm thở phào nhẹ nhõm: “Sau này nhớ chú ý chút, Lục Dương, đi mua băng cá nhân đi.”
Khóe miệng Lục Dương giật giật, lại bắt đầu nghi ngờ liệu mình có phải là con ruột không.
Ngày xưa anh ta trèo cây bị ngã gãy chân, bố anh ta còn không lo lắng như thế này.
Hơn nữa, tay của Cố Mang rõ ràng không cần băng cá nhân, cạn lời nói: “Bố, cần gì phải như vậy, vết thương đã đóng vảy rồi, còn mua băng cá nhân làm gì?”
Lục Thượng Cẩm: “...”
Lục Thừa Châu nhìn chằm chằm Lục Thượng Cẩm, ánh mắt đen kịt sâu không thấy đáy.
Cố Mang ngước mắt lên, trong đôi mắt hơi đỏ chứa sự lạnh lẽo, ngầm tỏ ý cảnh cáo.
Lục Thượng Cẩm ý thức được cách cư xử này của mình không mấy bình thường, trong lòng rất chột dạ, ông ta ho một tiếng rồi vội vã chuyển chủ đề.
“Có phải phụ huynh của mấy đứa xem lịch không thế, chọn được ngày không tồi, thời tiết đẹp quá, trời trong nắng ấm...”
.....
Lôi Tiêu đến trường tham dự buổi họp của Cố Âm, vừa tới trường thì nghe được lần này Cố Âm không đứng thứ nhất, sắc mặt có hơi không tốt lắm.
Phụ huynh của học sinh đứng đầu khối lần này sẽ là tâm điểm của buổi động viên lần này.
Cơ hội tốt như thế, nhưng đáng tiếc Cố Âm chỉ đứng hạng ba của khối.
Nhìn người xếp thành đống ở phía trước, trong mắt ông ta toát lên vẻ thiếu kiên nhẫn, nếu biết trước ông ta đã không tới.
Ánh mắt vô tình lướt qua lớp học cuối cùng, nhìn thấy gương mặt vô cùng nổi nổi bật kia, ông ta sững người: “Đó là Cố Mang?”
Cố Âm nhìn theo hướng đó, khẽ ừm một tiếng.
Lôi Tiêu nhíu mày: “Sao Cố Mang đến trung học Minh Thành mà con không nói với cậu?”
Cố Âm ngoan ngoãn đáp: “Không phải cậu bảo con sau này đừng để ý đến chị nữa sao?”
Lôi Tiêu nghẹn lời, nghĩ đến việc tối hôm qua gặp Cố Mang, cơn tức giận bùng lên trong lòng: “Sao nó vào được trường này?”
Đây là trung học Minh Thành, loại học sinh như Cố Mang sao có thể vào được chỗ này chứ?
Cố Âm lắc đầu: “Con không biết, bọn họ đột nhiên đến vào tuần trước.”
“Bọn họ?” Lôi Tiều nhìn chằm chằm vào lớp 20, chậm chạp hỏi: “Còn ai nữa?”
“Còn Mạnh Kim Dương nữa.” Cố Âm nói xong, sợ ông ta đã quên người này nên vội bổ sung thêm một câu: “Là cô gái đứng bên cạnh chị, cô con gái bị điên lúc năm tuổi của chú Mạnh.”
Lôi Tiêu nghe thế, ngây ra, nhớ lại vụ án chấn động toàn quốc ở trấn Trường Ninh năm đó.
Cô bé đó giờ đã lớn thế này, còn đến trường đi học rồi, dường như hồi phục khá tốt.
Ông ta còn tưởng rằng sau sự kiện đó, đời này của cô bé coi như hỏng rồi.
Cố Âm cũng không giấu ông ta thành tích lần này, nói thẳng: “Lần này Mạnh Kim Dương là người đứng nhất khối.”
Lôi Tiêu mím chặt môi, đang muốn nói Cố Âm mấy câu, thì người đàn ông trung niên đứng đối diện Cố Mang bỗng quay người lại.
Ông ta ngạc nhiên trợn to mắt.
Đó là....Cục trưởng Lục?