PHU NHÂN NGÀY NÀO CŨNG ONLINE VẢ MẶT

Trưa hôm sau.

Trên Weibo bỗng nổ ra một hot search: Tên tội phạm của vụ án trấn Trường Ninh mười hai năm trước đã được thả tự do.

Mạnh Kim Dương trực tiếp bị "người trong cuộc" đưa lên hot search với danh nghĩa nạn nhân.

Một đống tài khoản tiếp thị chuyên lợi dụng chuyện người khác đang rêu rao khen Mạnh Kim Dương mạnh mẽ, nói cô ấy chăm chỉ, là người thông minh.

Đặc biệt, ở kỳ thi tháng đầu tiên của lớp mười hai, Mạnh Kim Dương còn đạt được thành tích đứng đầu của khóa.

Gần như từng chữ đều là điểm nóng trong mắt cánh truyền thông.

Tin tức về Mạnh Kim Dương tràn ngập khắp nơi.

Điện thoại văn phòng trường trung học Minh Thành hầu như đều bị các phóng viên gọi tới tấp, yêu cầu được phỏng vấn đặc biệt Mạnh Kim Dương.

Nhưng chẳng ai nghĩ đến việc nhắc lại chuyện cũ sẽ gây ra tổn thương to lớn thế nào cho cô gái này.

Mạnh Kim Dương nhắm mắt làm ngơ, bỏ ngoài tai tất cả mọi ồn ào, chú tâm làm bài kiểm tra Cố Mang giao hôm qua.

Nhưng khi nhìn kỹ chữ của cô ấy, có thể phát hiện rằng từng nét bút đều đang run rẩy.

Cố Mang bước lên tầng hai giảng đường.

Cố Âm đang dựa lan can trò chuyện với một cô gái lớp 1.

"Cố Mang?" Cô gái chú ý tới cô, ngờ vực la lên.

Cố Âm quay đầu lại, chợt đối mặt với ánh mắt đen lạnh ngắt thấu xương của Cố Mang, trong lòng hơi hồi hộp, sống lưng hơi cứng đờ, vô thức muốn lùi lại.

Ánh mắt Cố Mang lóe lên tia lạnh lẽo đáng sợ, mí mắt đỏ ngầu, đôi môi xinh đẹp mím chặt, vừa lạnh lùng vừa hung dữ.

Cô tóm cổ Cố Âm, hung ác đẩy mạnh đầu cô ta ra bên ngoài lan can..

Hai chân Cố Âm lơ lửng trên không trung, nửa người lơ lửng bên ngoài lan can, ánh mắt lập tức đầy hoảng sợ.

Cô ta sống chết bám chặt tay Cố Mang, muốn kêu cứu nhưng không phát ra âm thanh nào

Nữ sinh bên cạnh bị dọa đến mức mặt mày tái nhợt: "Cố Mang, cô làm gì vậy!"

Cố Mang nhìn chằm Cố Âm, giọng vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi: "Cố Âm, tôi đã tha cho cô một lần, cô thấy tôi dễ chọc lắm à?:

Cổ họng Cố Âm phát ra tiếng ư ư, bị dọa đến nước mắt ứa ra.

"Dám tiết lộ cho giới truyền thông." Cố Mang khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng và nguy hiểm: "Cố Âm, cô tự mình tìm chết!"

Cô gần như nhấc bổng Cố Âm lên bằng một tay.

Chân cách mặt đất càng lúc càng xa, Cố Âm gần như sợ hãi đến cứng đờ, cổ họng phát ra tiếng: "Chị..."

Không rõ là ai gọi La Tụng Hoa và Tịch Yên, hai người vội vàng chạy tới.

"Cố Mang, mau buông tay!" Tịch Yến sợ hãi hét lên.

Sắc mặt La Tụng Hoa xanh mét: “Làm gì đấy! Muốn giết người hả? Lại gây chuyện đến cửa lớp 1!"

Cố Mang liếc qua bọn họ, thả lỏng bàn tay đang bóp cổ Cố Âm.

Chân Cố Âm vừa chạm đất lập tức khóc lên, ôm cổ ho dữ dội một cách tuyệt vọng.

Cố Mang nắm cổ áo cô ta, kéo sát cô ta ra trước mặt mình, tay kia vỗ vào má cô ta: "Nhớ kỹ, không có lần sau."

Ném Cố Âm xuống đất, Cố Mang đút tay vào túi rồi quay người bỏ đi.

"Cố Mang! Em dừng lại ngay cho tôi!" La Tụng Hoa vừa chạy vừa đuổi.

Đáy mắt chỉ còn lại tà áo khoác trường bay bay, bóng lưng cao ráo, mảnh mai biến mất trong góc hành lang.

La Tụng Hoa tức điên: "Thật là coi trời bằng vung!"

Tịch Yên cắn môi, không kịp đuổi theo Cố Mang, trước tiên kiểm tra xem Cố Âm có sao không

Trên đường về phòng học, điện thoại của Cố Mang vang lên.

“Ừ.” Gọng của nữ sinh trầm thấp, lạnh lẽo rợn người.

Nghe xong, Khương Thận Viễn sững người: “Cô sao vậy?”

Cố Mang lạnh lùng nói: “Không sao.

Thấy cô không muốn nói, Khương Thận Viễn không tiếp tục hỏi nữa: “Cô muốn xử lý thế nào?”

Cố Mang không nhịn được muốn hút thuốc, nhưng phát hiện trong túi không có, chỉ có kẹo mút.

Cô xé vỏ nhét vào miệng, rồi trầm giọng nói, có chút khàn khàn: “Đã ầm ĩ đến mức này rồi, thì làm ầm ĩ thêm chút nữa đi, tôi muốn giải quyết một lần cho xong.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi