PHU NHÂN NGÀY NÀO CŨNG ONLINE VẢ MẶT

Cố Mang chống cằm trên cổ tay trắng lạnh, mắt lơ đãng nhìn về phía bảng đen.

Giáo viên toán Trần Bác đang giảng giải câu hỏi cuối cùng trong bài thi tuần trước.

Khi vô tình chạm phải đôi mắt đen nhánh xinh đẹp của Cố Mang, Trần Bác lập tức cảm thấy sốt ruột không chịu nổi.

Cô bé xinh đẹp vậy mà sao lại xui xẻo đến thế. Không làm được câu lớn của môn toán thì thôi, nhưng sao ngay cả câu trắc nghiệm cũng không lụi đúng được câu nào vậy?

Có phải là vướng phải vận rủi gì không?

Nếu dẫn cô bé này đi đánh cược, có lẽ sẽ trở nên giàu có chỉ sau một đêm.

Cược ngược lại Cố Mang, mua biệt thự cạnh biển.

Nghe nói so với lần thi vào tháng trước, lần này Cố Mang đúng được một câu điền vào ô trống môn hóa học.

Câu hỏi yêu cầu điền số lượng đồng phân của hợp chất hữu cơ, cô đoán "năm", được ba điểm.

Tại thời điểm đó Tịch Yên không còn gì để nói nữa.

Cố Mang hứa với cô ấy sẽ không bị điểm 0, cho nên lần này đã thi được ba điểm.

Giảng bài xong thì giờ tự học buổi tối chỉ còn lại hai mươi phút.

"Tất cả xem lại bài kiểm tra của mình, có câu hỏi gì thì hỏi tôi." Trần Bác chắp tay sau lưng, xuống bục giảng đi quanh lớp, vừa đi dọc lối nhỏ vừa nhìn trái nhìn phải.

Bầu không khí học tập của lớp 12/20 bây giờ tốt hơn nhiều so với trước đây.

Điểm số của Mạnh Kim Dương và Thẩm Hoan như tiếp thêm sức mạnh cho tất cả mọi người, ai cũng có động lực học hành chăm chỉ hơn.

Trần Bác đi đến trước mặt Cố Mang, nhìn cô chép lại lời giải của câu hỏi mà ông ta đã giảng giải không sót chữ nào, cuối cùng trong lòng ông ta cũng được an ủi đôi chút.

Dù điểm số không tốt, nhưng ít nhất thì thái độ cũng đủ nghiêm túc.

Trần Bác kiên nhẫn mở lời: "Cố Mang, có chỗ nào không hiểu thì hỏi giáo viên ngay nhé."

Cố Mang ngước đôi mắt đen lạnh lẽo kia lên, đuôi mắt lộ ra vài phần tà khí, trên mặt không có biểu cảm gì, đáp một tiếng "vâng".

Trần Bác cảm thấy rất vui mừng: "Cố gắng học tập."

Nói xong câu đó, ông ta tiếp tục đi về phía trước.

Cố Mang cúi đầu nhìn lời giải của Trần Bác cho câu hỏi cuối cùng, nhướng mày.

Quá trình giải câu này quá phức tạp rồi.

Trong tiết tự học thứ hai vào buổi tối, Mạnh Kim Dương đến ngồi cùng Cố Mang.

Nữ sinh đẩy một tờ giấy đến trước mặt cô ấy rồi  nằm xuống bàn bắt đầu ngủ.

Mạnh Kim Dương liếc nhìn tờ giấy, hình như là lời giải của một bài toán.  

Cô ấy nhìn về phía Cố Mang với ánh mắt khó hiểu, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên lời giải, cô ấy ngạc nhiên tròn mắt.  

Đây là câu hỏi lớn cuối cùng mà giáo viên toán đã giảng trong tiết học trước.  

Lời giải trên tờ giấy này ngắn gọn hơn nhiều, phương pháp giải quyết cũng thông minh và khéo léo hơn.  

Ai đã viết nó vậy?  

Mạnh Kim Dương không thể không nhìn về phía Cố Mang, trong lòng cô ấy có một cảm giác kỳ lạ như muốn bùng nổ.  

 …

Sáng hôm sau, trong giờ giải lao.  

Cố Mang và đám Lục Dương đi siêu thị mua đồ ăn.  

Trên đường đi thì gặp phải học sinh lớp 12/1, ai cũng không vừa mắt ai.  

Cố Âm cũng ở đó, thấy Cố Mang thì ánh mắt hơi lảng tránh.  

Ngày hôm đó, cô ta đã bị Cố Mang dọa sợ đến mức không dám chọc ghẹo gì bọn họ nữa.  

Cố Mang cầm điện thoại trả lời tin nhắn, dáng vẻ lười biếng tuỳ tiện, bước đi vô tình vô cảm.  

Cố Âm nhìn về phía ba người Lục Dương ở phía sau Cố Mang, đáy mắt không thể kiềm chế sự ghen tị.  

Lục Dương thì không cần phải nói nữa rồi, Sở Nghiêu và Lăng Càn đều là những thiếu gia nhà giàu và có địa vị cao ở Minh Thành, nhưng bọn họ lại đối xử tốt với Cố Mang như vậy.  

Rõ ràng là cô ta xuất sắc hơn Cố Mang nhiều như thế.  

Tại sao những người đó lại thích Cố Mang chứ?  

Một nữ côn đồ làm đủ việc xấu, thành tích còn đứng cuối lớp.  

Cố Âm cắn môi, nhanh chóng tránh sang một bên rồi đi về phía lớp 12/1.  

Cậu bạn đi theo Cố Âm lập tức đuổi theo.  

Miệng Lục Dương ngậm một cọng cỏ, cười khẩy: “Chị Mang, cô ta thật sự là em gái ruột của chị sao?”  

Sở Nghiêu và Bé mập đồng loạt nhìn về phía Cố Mang, cũng rất quan tâm đến chuyện này.  

Cố Mang lười biếng ừ một tiếng, tay thì trả lời tin nhắn của Lâm Sương: “Ông già chết tiệt tiêu tiền nhanh vậy sao? Hai tuần trước Lục Thừa Châu vừa cho ông ta năm nghìn vạn tệ.”  

Lâm Sương: “Sao đủ được, học trò của em đã đuổi học trò của học trò em đi. Nhà họ Lục cũng không đầu tư cho ông ta nữa, tài chính đang thiếu hụt trầm trọng đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi