PHU NHÂN NGÀY NGÀY VẢ MẶT

Tô Đàn đổi tư thế, xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào ghế.

Cánh tay tùy ý vươn ra, bàn tay thon dài xinh đẹp cầm dao nĩa, lặp đi lặp lại động tác cắt miếng thịt bò.

Dường như mấy người này không nghe hiểu lời của Tô Trầm nói, vẫn đứng bên cạnh họ.

Sự kiên nhẫn trên mặt cô đang dần dần biến mất.

Tô Trầm sợ rằng cổ tay của chị cậu bé vừa chuyển động một cái thì con dao sẽ phóng thẳng về phía mấy người kia.

Advertisement

Đúng là mấy năm nay tính khí của chị cậu bé đã bớt nóng nảy rất nhiều, nhưng nếu mấy người này vẫn còn quấy rầy bọn họ thì cậu bé cũng không dám chắc là chị cậu bé sẽ gây ra chuyện gì nữa.

Tiêu Kỳ nhìn cô gái không che giấu được sự bướng bỉnh liều lĩnh, nheo mắt lại.

Có thể dùng năm mươi triệu để đấu giá một tảng đá, có thể dùng năm nghìn đô để ăn một bữa cơm.

Nhưng lại dẫn em trai đi mua loại quần áo chỉ có giá mười đô la ba bộ.

Advertisement

Đúng là thú vị!

Người đàn ông cong môi, ánh mắt dời khỏi người cô, giọng nói từ tính hấp dẫn vang lên: “Hai bạn nhỏ này đang ở tuổi phát triển, đừng quấy rầy bữa ăn của họ, trở về vị trí của mình đi.”

“…”

Tô Trầm lặng lẽ liếc nhìn chị gái của mình, phát hiện hình như vẻ mặt của chị gái càng tồi tệ hơn, thầm mắng những người này không biết sống chết!

Lục Nhất Minh rất tò mò về hai chị em này, anh ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Nhưng Tiêu Kỳ đã lên tiếng, anh ta đành phải nghe theo.

Tư Vũ đập đứa bé hiếu kỳ Lục Nhất Minh một cái, ánh mắt đầy vẻ đồng tình.

Anh ta tin rằng, Lục Nhất Minh dám hỏi thêm một câu nữa thì con dao trong tay cô gái kia sẽ cắm lên người anh ta.

Tiêu Kỳ rời đi sau cùng, lúc ngang qua quầy phục vụ, anh đưa thẻ đen của mình ra.

Đầu ngón tay thon dài xinh đẹp chỉ về phía vị trí của Tô Đàn.

Nhân viên phục vụ ngẩng đầu, trong mắt có thể thấy rõ sự kích động.

Tiêu Kỳ!

Người đàn ông khiến tất cả phụ nữ chạy theo như vịt.



Tô Trầm chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của chị gái, chị cậu bé nói đây là bữa ăn cuối cùng, nhất định cậu bé phải ăn nhiều một chút.

Cuối cùng bụng cũng căng tròn không ăn nổi nữa.

Tô Đàn đã ăn xong từ lâu, ngả lưng tựa vào ghế, ngón tay không nhanh không chậm lướt trên màn hình điện thoại, cô đang chơi game.

Tô Trầm xoa bụng, để dạ dày tiêu hóa trong chốc lát rồi mới cầm điện thoại di động đi tính tiền.

Chẳng qua là một lát sau, cậu bé trở về với vẻ mặt buồn bực, trên tay cũng không cầm hóa đơn thanh toán.

Tô Đàn vẫn không ngẩng đầu, hỏi: “Sao vậy?”

Tô Trầm kéo ghế ra, ngồi xuống với vẻ mặt khó chịu: “Chị à, có người đã thanh toán hóa đơn rồi, chắc là đám người vừa nãy, cũng không biết là người nào.”

Ngón tay Tô Đàn di chuyển rất nhanh, một tiếng “you win” vang lên, ván game kết thúc.

Cô cất điện thoại rồi đứng lên, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Đi đến cửa nhà hàng.

Cô quay đầu nhìn về phía Tiêu Kỳ, khóe mắt không giấu được sự kiêu ngạo và thiếu kiên nhẫn.

Hy vọng người đàn ông này tự giải quyết cho tốt, đừng chọc cô thêm lần nào nữa.

Tô Trầm nhìn thấy một cửa hàng bán món tráng miệng nổi tiếng, vội vàng kéo Tô Đàn, thay đổi sự chú ý của cô về phía mình: “Chị, chị ăn bánh donut không?”

“Mua đi, cho thêm nhiều đường.”

“Được.”



Mười hai giờ đêm ở vùng ngoại thành, bốn bề đều yên lặng.

Hai chiếc xe quân sự đậu ngay trước cửa căn biệt thự duy nhất ở chân núi.

Biển số xe hoàn toàn khác với dòng xe thông thường trên đường.

Cửa xe mở ra, đôi ủng quân sự giẫm trên đất, hai người đàn ông mặc trang phục quân đội, vẻ mặt cương nghị bước xuống xe.

Tiêu Tư Viễn chào hỏi với hai người rồi quay sang nhìn về phía Tô Đàn: “Tô Đàn, cháu đã chuẩn bị xong chưa?”

Tô Đàn cúi đầu, liếc nhìn Tô Trầm chỉ cao đến eo mình, rút tay khỏi túi, nhấn lên đầu cậu bé.

“Đã biết là đi đâu chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi