PHU NHÂN NGÀY NGÀY VẢ MẶT

Khuôn mặt của người phụ nữ đầy vẻ lạnh lùng.

Ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Kỳ liếc qua: “Cô út, cô đang làm gì vậy?”

Tiêu Tư Hàm - con gái nhỏ nhất của nhà họ Tiêu.

Người phụ nữ khinh thường liếc nhìn Tiêu Tư Viễn rồi nhàn nhạt nói: “Tiêu Kỳ, cháu có thể vào nhưng hai người phía sau thì không được.”

Advertisement

Những người khác cũng không có ý tốt, đứng nhìn cảnh tượng này.

Lúc đầu bọn họ cũng không muốn để cho Tiêu Tư Viễn về đây, hôm nay có Tiêu Tư Hàm ngăn cản, bọn họ chỉ cần yên lặng theo dõi tình hình.

Đôi môi mỏng của Tiêu Kỳ mím lại, trên mặt tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn.

Advertisement

Tiêu Nhất dứt khoát tiến lên nắm lấy cánh tay Tiêu Tư Hàm, kéo cô ta sang một bên.

Tiêu Tư Hàm không kịp đề phòng, hét lớn: “Tiêu Nhất! Cậu làm càn quá! Một kẻ làm thuê mà lại dám đối xử với tôi như vậy!”

Tiêu Nhất dùng thân hình cao to ngăn cản trước mặt cô ta: “Cô Tư Hàm, xin lỗi, tôi phải đắc tội rồi.”

“Cút ngay!” Tiêu Tư Hàm hung dữ trợn mắt nhìn anh ta.

Nhưng Tiêu Nhất không chịu nhường nửa bước.

Ánh mắt của Tiêu Kỳ thờ ơ, lạnh nhạt, anh nói: “Nếu các người không hiểu cái gì gọi là biết thân biết phận thì tôi có thể dạy cho các người.”

Giọng điệu người đàn ông lạnh nhạt, chậm rãi, nhưng đầy vẻ đe dọa làm người ta không rét mà run.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều không dám nói gì.

Không khí yên tĩnh lại.

Ngay cả Tiêu Tư Hàm, vừa rồi còn hung hăng hống hách mà bây giờ cũng rùng mình, bình tĩnh lại.

Tiêu Kỳ đẩy cửa phòng ra, dẫn Tô Đàn và Tiêu Tư Viễn vào trong.

Trong phòng bà cụ có một đám người đang vây quanh.

Nơi này tràn đầy máy móc tân tiến nhất.

Giờ phút này, ba chuyên gia y học hàng đầu thế giới đang đứng trước giường bệnh của bà cụ, nhíu mày thảo luận.

Chảy máu não ngay ở vị trí trung tâm, bọn họ đã thực hiện phẫu thuật dẫn lưu nhưng mà vô dụng.

Tiêu Kinh Khê trầm giọng nói: "Ba vị bác sĩ, phải tiến hành giải phẫu lấy cục máu đông trong đầu bà nội ra, nếu không thì sẽ nguy hiểm!"

Tiêu Kinh Khê là con gái của ông Hai nhà họ Tiêu.

Mặc dù còn trẻ nhưng y thuật cao siêu, còn từ được tổ chức y học bình chọn là chuyên gia khoa não trẻ tuổi uy tín nhất.

Một bác sĩ nói: “Cô Tiêu, bà cụ đã lớn tuổi, chỉ số các bộ phận khác không thể chống đỡ nỗi phẫu thuật mổ sọ.”

Tiêu Kinh Khê nhíu mày: “Nếu như phẫu thuật thì còn có tỉ lệ hai mươi lăm phần trăm thành công, nếu không thực hiện giải phẫu thì ngay cả tối nay bà nội cũng sẽ không vượt qua nổi.”

Ba bác sĩ nổi tiếng nhìn nhau, ánh mắt đều rất nặng nề.

Im lặng trong mấy giây, cuối cùng bọn họ thống nhất ý kiến.

“Được rồi, ở phương diện này thì cô Tiêu có kinh nghiệm phong phú, mời cô làm bác sĩ mổ chính trong cuộc phẫu thuật này.”

Tô Đàn đứng cạnh cửa, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn bà cụ đang nằm trên giường bệnh.

Nghe đám người này nói chuyện xong, cô nhếch môi một cái rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu như các người thực hiện phẫu thuật, nhất định người bệnh sẽ chết trên bàn giải phẫu.”

Tiếng nói phát ra đột ngột.

Tiêu Kình Khê nhíu chặt chân mày, xoay người nhìn lại.

Nhìn thấy khuôn mặt quá bắt mắt của Tô Đàn, con ngươi của cô ta hơi co rụt một cái, địch ý lóe lên rồi biến mất.

Cô ta lạnh lùng nói: “Cô nói vậy là có ý gì? Cô dám nghi ngờ tôi hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi