PHU NHÂN PHẢN DIỆN CÓ CHÚT NGỌT NGÀO


Kết thúc giờ nghỉ trưa, tất cả diễn viên đến thử vai đều quay lại phòng tập trung, đợi đến khi gọi đến tên mình thì bước lên sàn diễn.

Giang Noãn Chanh vì quyết tâm phải có được vai diễn lần này nên đã xin Mẫn tỷ nghỉ vài ngày, thế nên lần thử vai này của cô chỉ có thành công chứ không được thất bại.

Sau khi đánh chén một bữa xôi đỗ no nê, hai mắt Tống Hân Lộ díp chặt với nhau.

Giang Noãn Chanh thấy thế liền nói cô ấy dựa vào vai mình ngủ một lát, khi nào đến lượt sẽ gọi cô ấy dậy.

Tống Hân Lộ thấy đây là cơ hội tốt, tất nhiên sẽ không khách khí.
“Mọi người dừng lại một chút.

Chút nữa đạo diễn Thẩm sẽ qua đây, khi nào có hiệu lệnh của tôi thì mọi người ra ngoài đón anh ấy!” Phó đạo diễn từ bên ngoài hùng hục chạy vào, vẻ mặt rất gấp gáp.

Bộ phim lần này nổi tiếng không chỉ dựa vào vốn đầu tư khổng lồ mà còn dựa vào đạo diễn nổi tiếng có tên Thẩm Dịch.

Mà sau khi Tống Hân Lộ nghe xong cái tên này, không cần Giang Noãn Chanh gọi cũng tự động bật dậy.
Tống Hân Lộ vô cùng kích động túm lấy Giang Noãn Chanh, không ngừng gào thét: “Noãn Chanh, cậu có nghe thấy gì không? Là Thẩm Dịch đấy! Anh ấy sẽ là đạo diễn chính trong bộ phim này!” Không phải Tống Hân Lộ không biết đạo diễn trưởng là Thẩm Dịch nhưng mỗi lần nghe thấy tên của hắn, cô đều kích động không thôi.

Có thể nói Tống Hân Lộ chính là một fan nữ chân chính của Thẩm Dịch.
Nhưng không phải ngẫu nhiên Tống Hân Lộ lại thích Thẩm Dịch như vậy.

Trong giới phim ảnh, Thẩm Dịch được gọi với biệt danh “đạo diễn thiên tài”.


Có rất nhiều nhà đầu tư lớn không ngại rót vốn, nghe theo lời hắn chỉ để có thể mời Thẩm Dịch về chỉ đạo cho bộ phim của mình.

Những bộ phim do Thẩm Dịch sản xuất đều là những bộ phim có cơ hội trúng giải cao.

Tuy nhiên một năm, Thẩm Dịch không nhận nhiều phim, tối đa cũng chỉ có hai bộ mà thôi.
Giang Noãn Chanh có từng nghe nói đến danh tiếng của Thẩm Dịch nhưng lại không quan tâm.

Thời gian của cô ngoài việc học ra thì chỉ dành cho việc kiếm tiền.

Hơn nữa, Giang Noãn Chanh cảm thấy theo đuổi thần tượng quá lãng phí thời gian, chi bằng dùng thời gian đó vào công việc không phải tốt hơn sao? Vừa có được tiền, vừa có thể có thêm kinh nghiệm.

Nhìn dáng vẻ khoa trương của Tống Hân Lộ, ánh mắt Giang Noãn Chanh càng trở nên tĩnh lặng.
“Vẻ mặt cậu thế này là có ý gì? Chẳng nhẽ câu không thích Thẩm Dịch? Giang Noãn Chanh, cậu có biết Thẩm Dịch là ai không hả? Anh ấy là vị đạo diễn đầu tiên của nước ta được mời sang hollywood để sản xuất phim.

Nhưng vì mong muốn nền điện ảnh và truyền hình nước nhà phát triển nên đã không đồng ý.

Chỉ dựa vào hoài bão của anh ấy, Thẩm Dịch đã xứng đáng để mình và cậu học hỏi rồi!” Tống Hân Lộ bắt đầu thao thao bất tuyệt về Thẩm Dịch.

Cô ấy liệt kê cho Giang Noãn Chanh những thành tựu đáng kinh ngạc của vị đạo diễn này.

Sau cùng chốt lại một câu cô ấy sẽ lấy vai diễn thành công để có cơ hội hợp tác với Thẩm Dịch.
“Được rồi, cậu cất cái vẻ mặt thèm chảy nước này đi! Nếu không để đạo diễn Thẩm nhìn thấy sẽ bị dọa sợ đó.

Đến khi ấy, cậu muốn hợp tác với Thẩm Dịch là chuyện khó hơn lên trời!” Giang Noãn Chanh nhìn vẻ mặt của bạn mình không nhịn được cười.

Có đôi lúc suy nghĩ không hiểu vì sao cô và Tống Hân Lộ có thể chơi thân với nhau đến mức này, trong khi tính cách của hai người thì hoàn toàn khác biệt.

Có lẽ là do quy luật bù trừ chăng?
Tống Hân Lộ lấy tay quệt lên miệng vài cái, không hề quan tâm dáng vẻ tiểu thư khuê các của mình.

Cảnh tượng này mà để ba mẹ cô nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất tức giận.

Ba mẹ Tống Hân Lộ là người cổ hủ, đến hiện tại vẫn còn chưa nghĩ thông suốt chuyện tương lai Tống Hân Lộ sẽ trở thành một diễn viên.

Theo bọn họ, cô vẫn phải là một vị tiểu thư xinh đẹp, thông minh, có thể quản lý cơ nghiệp của gia đình.
Giang Noãn Chanh không quan tâm đến mấy thứ này quá nhiều.

Đối với cô chỉ cần là chuyện Tống Hân Lộ muốn làm, cô đều sẽ ở phía sau hết lòng ủng hộ cô ấy.


Tống Hân Lộ cũng vậy, chỉ cần là điều cô muốn, cô ấy không nói hai lời mà sẽ ủng hộ ngay.

Nhiều khi Giang Noãn Chanh cảm thấy cuộc đời cơ cực của mình cũng may có Tống Hân Lộ và Trần Điềm Kiệt ở bên cạnh bầu bạn.
Khoảng mười lăm phút sau, tất cả nhân viên trong đoàn làm phim đều ra bên ngoài tập trung.

Rất nhanh, xe của Thẩm Dịch đã tiến vào đoàn.

Không giống như tưởng tượng của mọi người, Thẩm Dịch không xuất hiện quá hào nhoáng mà chỉ xuất hiện với một chiếc xe Việt Dã, bộ đồ mặc trên người còn tùy ý hơn.

Một chiếc áo phông trắng không hình thù kết hợp với một chiếc quần jeans màu đen và một đôi giày thể thao kiểu dáng cứng nhắc.
Thẩm Dịch bước xuống xe.

Hắn đeo một chiếc kính râm to bản che đi một nửa gương mặt, không để lộ rõ ánh mắt nên chẳng ai biết lúc này hắn đang nghĩ gì.

Tuy phong cách giản dị, thậm chí còn có phần lỗi thời nhưng không che được dáng vẻ đẹp trai của hắn.

Nếu không phải có Giang Noãn Chanh ở bên cạnh, chắc chắn Tống Hân Lộ đã không chống đỡ được một mặt này của Thẩm Dịch.

Giang Noãn Chanh hết cách đành nhéo một cái vào eo Tống Hân Lộ, muốn nhắc nhở cô ấy nghiêm túc một chút.
Phó đạo diễn dùng tay ra hiệu.

Tất cả nhân viên nồng nhiệt chào đón Thẩm Dịch một tràng vỗ tay giòn giã kèm theo lời nói: “Chào mừng đạo diễn Thẩm, chào mừng anh đã đến với đoàn làm phim Hoàng Hậu Tử Phù!”
Thẩm Dịch nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đánh giá hai chữ “lộn xộn”.

Hắn đi thẳng về phía phó đạo diễn, không hề kiêng nể: “Nhân viên trong đoàn làm phim đến đây để làm việc và những người kia đến đây để thử vai chứ không phải đến để diễn hài.

Phó đạo diễn, hay anh cảm thấy với kinh nghiệm làm việc của tôi chỉ xứng đáng có được những nhân viên như thế này?”
Rõ ràng, Thẩm Dịch không hề vui vẻ với màn chào đón mà phó đạo diễn đã chuẩn bị cho hắn.


Giọng Thẩm Dịch rất lớn, hắn không chỉ muốn phó đạo diễn biết được thái độ của mình mà còn muốn nói cho toàn bộ nhân viên trong đoàn làm phim biết Thẩm Dịch hắn là một người nghiêm túc với công việc.
Giang Noãn Chanh không nghĩ rằng mới ngày đầu tiên Thẩm Dịch đã khắt khe như vậy.

Nhưng so với việc chán ghét cách thức làm việc của hắn, cô lại càng thêm cảm phục.

Giang Noãn Chanh rất thích những người nghiêm túc với công việc vì chỉ khi nghiêm túc, công việc mới đạt được hiệu quả cao.
Sắc mặt phó đạo diễn trắng bệch.

Ông có ý tốt muốn tạo bất ngờ cho Thẩm Dịch, không ngờ rằng hắn lại không nể nang mà ở trước mặt mọi người nói ông không ra gì.

Tất nhiên việc Thẩm Dịch trở thành đạo diễn trưởng trong bộ phim này khiến ông ta vô cùng không can tâm vì so kinh nghiệm hành nghề, ông ta hơn Thẩm Dịch rất nhiều.
“Đạo diễn Thẩm, bọn tôi chỉ là có ý tốt…”
Chưa đợi ông ta nói hết câu, Thẩm Dịch đã giơ tay ngắt lời: “Nếu như ông có ý tốt thì nên biểu hiện vào công việc.

Không phải là làm những trò như thế này.

Tất cả các vai phụ trong phim đã thử vai hết chưa?”.

Harry Potter fanfic
Phó đạo diễn nói: “Còn một vài người nữa là xong rồi!” Nhưng thực chất cũng còn khoảng chục vai diễn nữa chưa có người đảm nhận.
Thẩm Dịch lại cau mày thêm một lần nữa, hắn nói: “Tốc độ đến rùa còn chê!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi