PHU NHÂN, PHÓ GIA NGẠO KIỀU HÔM NAY KHÔNG GIẢ BỆNH



Vừa mới chấp nhận thông qua, thực nhanh, đối phương liền gửi tới một cái tin nhắn.

【 Cảm ơn Phó tiên sinh thông cảm, một năm này, tôi sẽ tuân thủ hiệp nghị phu thê của chúng ta, hi vọng Phó tiên sinh ngài cũng có thể tuân thủ tốt điều ước, PS: Ông xã (=^_^=)】
Thấy vậy, Phó Cẩn Tập cười lạnh một tiếng, anh giờ phút này cũng không có muốn trả lời tin nhắn của cô.

Qua vài giây sau, đầu ngón tay anh không nhịn được mà click mở avatar của cô.

Avatar của cô chính là một tấm ảnh chụp nhân vật hoạt hình, bức ảnh này là tự vẽ hình như là bản thân cô, cô cười rộ lên bộ dạng rất có cảm giác ngây ngốc.


Theo sau, anh nhẹ điểm một chút, lại mở ra vòng bạn bè của cô, bên trong nội dung cư nhiên không khóa.

Bất quá toàn bộ đều là một ít luận văn đại học cùng hy vọng hỗ trợ cho các học sinh tiểu học, đối với sinh hoạt bản thân cơ hồ không có.

Phó Cẩn Tập chính một cái liền một cái cẩn thận lật xem, đột nhiên, anh lướt tới bài ba năm trước đây, một bài mang nội dung nói.

Nháy mắt làm anh chấn kinh một chút, ngón tay anb dừng lại, không tự chủ được nhấn vào.

Bức ảnh này là một nam sĩ khăn quàng cổ, mặt trên còn viết một đoạn văn.

【 Lần đầu gặp được tim đập thình thịch 】
Phó Cẩn Tập nhìn một cái trong chớp mắt, thực rõ ràng đây là một lời tỏ tình, anh cũng không biết là như thế nào mà tim anh bỗng nhiên đau xót.

Khớp xương ngón tay không chịu khống chế mà gắt gao cầm điện thoại, đôi mắt cũng dần dần trầm xuống.

Trong một cái chớp mắt, sâu trong nội tâm anh lóe ra một chút tò mò, còn chứa vài phần mạc danh chua xót, anh hiện tại chỉ muốn biết, người khiến cô yêu sớm này rốt cuộc là ai?
Lòng mang loại tâm tình bức bội, anh liền thanh toán hóa đơn, theo sau vội vã mà rời khỏi nhà hàng.


Nhưng mà Lương Dĩ Chanh cũng không có lập tức rời đi, cô chỉ là tránh ở sau cửa của một cửa hàng trang phục mà thôi, cứ như vậy mắt thấy anh từ trong nhà hàng rời đi.

Cô nhìn thân hình cao lớn kia chậm rãi bước vào thang máy, giờ phút này tâm tình vừa mừng vừa sợ, hưng phấn mà dậm chân, ánh mắt còn thường nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhìn anh trên WeChat.

Cô đương nhiên nhớ rõ số điện thoại của Phó Cẩn Tập, hơn nữa đã thật sâu mà khắc vào trong đầu, sớm đã đọc làu làu.

Đang lúc ánh mắt hoa si của cô vẫn luôn đuổi theo thân ảnh anh vừa rời đi, đột nhiên, nhân viên cửa hàng trang phục trong tiệm vỗ vỗ đầu vai cô, ngữ khí hơi không vui nói:
"Tiểu thư, ngài từ lúc tới đến bây giờ vẫn luôn đứng lén lút ở đây, ngài rốt cuộc đang làm gì?"
Nghe vậy, Lương Dĩ Chanh phục hồi tinh thần trong một cái chớp mắt, cô giơ tay, hơi hất tóc đen chính mình, thanh thanh giọng nói:
"Tôi đương nhiên là tới mua quần áo, cô đem toàn bộ quàn áo mới quý này của các cô đóng gói cho tôi, tỷ tỷ hôm nay tâm tình phi thường tốt.

"
Nghe vậy, nhân viên cửa hàng lập tức chuyển biến thái độ vừa rồi, cúi đầu cúi người gật đầu nói:
"Vâng vâng vâng, ngài cùng tôi đi bên này, ai nha, vừa mới tiến đến liền thấy khí chất ngài liền không giống bình thường, quả thực lớn lên quá xinh đẹp.

"
Nghe vậy, Lương Dĩ Chanh vênh váo tự đắc mà bước phòng VIP, xem tâm tình cô thoải mái hơn nhiều, hôm nay liền tiêu pha một lần.


Cứ như vậy, cô mua xong đồ vật, thắng lợi rời đi, chuẩn bị về nhà.

Đang lúc cô mới vừa đi ra trung tâm, A Phong theo dõi cô lúc trước liền phát hiện ra cô.

Cậu ta đeo một cái cặp sách màu đen, vội vàng đem kính viễn vọng trong tay  bỏ vào trong cặp sách, đồng thời ân cần mà hướng cô nói:
"Chanh tỷ, em tới lấy giúp chị đi.

"
Nghe vậy, Lương Dĩ Chanh đem hai tay nâng túi bỗng chốc lướt qua bên người cậu ấy, trực tiếp vác ở trên vai, giọng nói của cô nhàn nhạt:
"Không cần, cậu có việc thì nói, có phải hay không Cố Thất Lâm bảo cậu tới tìm tôi.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi