Lương Dĩ Chanh nôn nóng vạn phần ấn chuông cửa, mở cửa chính là một người hầu, nàng mắt thấy người tới là Lương Dĩ Chanh, vội vàng nghiêng đầu hướng phu nhân trên sô pha nói:
"Phu nhân, là Lương tiểu thư tới rồi."
Nghe vậy, Cố phu nhân sắc mặt cũng không phải rất đẹp, bà đứng dậy, đi tới trước mặt Lương Dĩ Chanh, con ngươi màu đỏ tươi giận rùng mình, cả giận nói:
"Bạn học Lương! Hôm nay nếu Thất Thất nhà ta có cái gì không hay xảy ra, ta sẽ không buông tha cho cháu..."
Lời còn chưa dứt, Lương Dĩ Chanh trực tiếp đi lướt qua bà, lập tức hướng trên lầu đi đến, cô vội vã đi lên chỉ để lại một câu.
"Dì à, cháu sẽ giải quyết."
Nói xong, cô lập tức chạy đi, đến cả có thang máy đều không có chờ, liền trực tiếp bước nhanh theo hướng cầu thang bộ, leo lên lầu 3, nhưng mà mới vừa đến nơi, chỉ thấy Kiều Na Na đang đứng bên ngoài mà gõ cửa.
Kiều Na Na mắt thấy Lương Dĩ Chanh tới, cô ấy nghiêng đầu, vội vàng nôn nóng mà lên tiếng hỏi:
"Dĩ Chanh, cậu rốt cuộc là đi nơi nào, gọi cho cậu thật nhiều cuộc gọi đều không có nhận máy, Cố Thất Lâm đem chính mình nhốt ở trong phòng còn khóa trái cửa nữa."
"Để cho tớ." Lương Dĩ Chanh đem Kiều Na Na nhẹ nhàng lôi kéo, cô liền dịch bước đi tới hướng cánh cửa mà tới gần.
Mà Kiều Na Na trước sau đều nắm chặt cánh tay cô, thật cẩn thận mà nói:
"Dĩ Chanh, tớ nghĩ rằng tớ cùng với cậu cùng nhau đi vào, lá gan cậu nhỏ như vậy, vạn nhất..."
Kiều Na Na lời nói còn chưa nói xong, Lương Dĩ Chanh hướng cô ấy lộ ra một nụ cười minh diễm, cô nâng lên một tay khác chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng mu bàn tay Kiều Na Na, thanh âm mềm mại chứa vài phần an tâm.
"Chúng ta là cái quan hệ gì, Thanh Đại tam kiếm khách, sẽ không có việc gì, cậu ở chỗ này chờ tớ."
Nói xong, Lương Dĩ Chanh buông lỏng tay Kiều Na Na ra, trong giây lát, cô liền nhìn khắp bốn phía rồi nắm lấy tay cửa tay còn lại gõ cửa, đồng thời quát lớn:
"Cố Thất Lâm, mở cửa, bằng không tớ muốn tông cửa đi vào."
Vừa dứt lời, người bên trong liền đem cửa phòng mở ra, nam hài khóe miệng giơ lên nụ cười tà, lộ ra một tia quỷ dị tươi cười.
"Dĩ Chanh, cậu rốt cuộc tới."
Lương Dĩ Chanh mắt thấy bộ dáng cậu ngoài cười nhưng trong không cười, thật sự là khiếp sợ đến hoảng, nhưng là giờ phút này mặc kệ cậu ấy hồ nháo như thế nào, chính là không thể tự sát.
Cứ như vậy, Lương Dĩ Chanh chậm rãi đi vào, nhưng mà lúc Kiều Na Na tiến lên, nghĩ cùng nhau đi vào, lại bị Cố Thất Lâm một phen nhanh chóng đóng cửa lại.
Cậu đột nhiên khóa trái cửa phòng lại, rắc một tiếng ngăn cách Kiều Na Na ở bên ngoài cửa phòng.
Giờ này khắc này, trong phòng chỉ còn Lương Dĩ Chanh cùng Cố Thất Lâm hai người.
Ánh đèn cũng không phải thật sáng ngời, chính là đồ vật trong phòng vẫn có thể nhìn không sót gì.
truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad: banhgaocay2001
Bức màn màu đen kéo kín làm cho căn phòng này đều tràn ngập một loại không khí âm trầm.
Đột nhiên, phía sau lưng Lương Dĩ Chanh liền truyền đến một trận lạc chi lạc chi thanh âm, đây là thanh âm vũ khí sắc bén ở vuốt ve mặt tường.
Lương Dĩ Chanh bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Cố Thất Lâm cầm trong tay một con dao nhỏ sắc bén đang dừng ở bức ảnh được gắn trên tường.
Mặt trên những bức ảnh đó toàn bộ đều là ảnh chụp của cô qua các năm, có ảnh chụp chung, có chụp đơn, còn có ảnh chụp tập thể.
Trong mỗi ảnh chụp, toàn bộ cậu đều đem mặt Lương Dĩ Chanh rạch đến lung tung rối loạn.
Lương Dĩ Chanh nhìn đến đó, thật sự thập phần khiếp sợ, chính là trên mặt cô cũng không một tia gợn sóng.
Lương Dĩ Chanh đem áo khoác cùng khăn quàng cổ cởi ra, không chút hoang mang mà đem chính tay áo mình nhấc lên một đoạn nhỏ.
Làm xong động tác này, cô liền dịch bước đi đến bên người Cố Thất Lâm, ánh mắt nhìn theo dao nhỏ trong tay cậu, đồng thời cười khẽ:
"Cậu là cố ý kêu tớ tới xem mấy thứ này là chính sao? Cậu liền hận tớ như vậy?"
Nghe vậy, Cố Thất Lâm dùng sức trực tiếp đem Lương Dĩ Chanh ấn ở trên tường, cậu nâng tay lên kia nắm dao nhỏ trong tay trực tiếp hướng trên vách tường rạch một đường.
.