Phó Cẩn Tập lời này vừa nói ra, bước chân Lương Dĩ Chanh hơi hơi ngã một chút, hai mắt cô tối sầm, dưới chân vô lực hướng bên cạnh ngã xuống.
Phó Cẩn Tập trong lòng quýnh lên, đành phải tiến lên, thật cẩn thận mà đỡ cô, giờ phút này anh cũng cũng không đợi cô làm ra bất luận hành động gì, liền trực tiếp đem cô bế lên, chậm rãi đi vào trong phòng, đồng thời thấp giọng hỏi nói:
"Không nghĩ đi bệnh viện, tôi đem bác sĩ tại gia mời đến nhà được không?"
Lương Dĩ Chanh hoàn toàn vô lực phản kháng, chỉ là ở trong lòng ngực Phó Cẩn Tập gật gật đầu, hơi thở mỏng manh mà nỉ non:
"Thật tốt...!Em rốt cuộc cũng về nhà..."
Nói xong, cô dần ngất đi, giờ khắc này, cô không còn có tỉnh táo nữa.
Phó Cẩn Tập trầm bước đem Lương Dĩ Chanh ôm vào phòng, lại nhẹ nhàng chậm rãi xốc chăn lên, để cô nằm thẳng ở trên giường.
Sau đó anh liền khẩn cấp trương gọi một cuộc điện thoại, lại hoảng loạn đem hòm thuốc gia đình nhanh chóng đem ra.
Phó Cẩn Tập ở trong phòng tắm xả một chậu nước ấm, động tác nhẹ nhàng chậm rãi hướng cô mà xử lý miệng vết thương, ít nhất giờ này khắc này, trên miệng vết thương cũng dần dần ngừng chảy máu.
Nhưng mà anh phát hiện không chỉ cánh tay của cô bị thương mà phía trên cổ còn có thương tích, cần cổ trắng nõn kia cũng có một vết thương rất nhỏ còn vương vết máu.
Phó Cẩn Tập nhìn khuôn mặt cô trắng bệch, đôi mắt bên trong phiếm ra một tia thương tiếc, anh nâng lên tay, đem hai sợi tóc dính vào má cô khẻ vén ra sau dái tai.
Trong lòng âm thầm nghĩ, cái nha đầu chết tiệt này chảy máu nhiều như vậy, cũng không chịu đi bệnh viện.
Còn nói chỉ muốn về nhà? Thời gian cô ở nơi này cũng chỉ mới có mấy ngày, liền biết cậy mạnh, nếu tay phải mà phế đi, về sau còn như thế nào vẽ tranh.
Phó Cẩn Tập sau lại ngẩn ra, nghĩ rốt cuộc Lương Dĩ Chanh là từ địa phương nào trở về, rõ ràng thời điểm giữa trưa cô còn hoàn hảo.
Vết thương này là như thế nào mà bị, thực rõ ràng, dấu vết này là có người cố ý gây ra, hơn nữa là hoàn toàn là có ý niệm muốn giết cô.
Hơn nữa chỉ mới có mấy giờ trôi qua, Lương Dĩ Chanh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô cư nhiên không có lựa chọn báo cảnh sát, cũng không có lựa chọn đi bệnh viện.
Cô là có lý do gì khó nói? Vì cái gì không liên hệ cho anh, mà là một mình chống đỡ quay trở lại, trên đời này làm gì có người ngu như thế.
Đang lúc anh hoảng thần suy nghĩ, đúng lúc này, tiếng chuông ngoài cửa đột nhiên vang lên.
Phó Cẩn Tập đứng dậy, vội vàng đi xuống lầu mở cửa, ngoài cửa đúng là bác sĩ gia đình tới.
Lọt vào trong tầm mắt chính là hai vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, trong tay bọn họ còn xách theo vali thiết bị cùng bao y dược chữa bệnh khẩn cấp.
Phó Cẩn Tập vội vàng mở cửa đưa hai vị bác sĩ bọn họ tiến vào, một bên nôn nóng mà nói:
"Bác sĩ, vợ của tôi tay bị thương, cô ấy là một nhà thiết kế, không thể mất đi tay phải."
Nghe vậy, hai vị bác sĩ đi theo chỉ dẫn của anh nhanh chóng hướng đến phòng của Lương Dĩ Chanh, trong đó bác sĩ chủ trị hướng anh trấn an nói:
Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad: Banhgaocay2001
"Phó tiên sinh, ngài trước đừng có gấp, chúng tôi sẽ xử lý."
Nói xong, bọn họ liền sửa sang lại vali thiết bị chữa bệnh trong tay, cấp nhanh chóng hướng miệng vết thương của cô chính xác xử lý xong, lại kiểm tra cho cô một cách toàn diện.
Nhiệt độ cơ thể cô hơi có điểm sốt nhẹ, đã lâm vào trạng thái hôn mê, bất quá may mắn ít nhiều khi Phó Cẩn Tập đem miệng vết thương của cô cầm máu kịp thời.
Giờ khắc này, cũng không có mất máu quá nhiều, huyết áp bình thường, tim đập cũng bình thường.
Bọn họ xử lý xong lúc sau, liền cung cấp cho Phó Cẩn Tập các loại thuốc cùng một ít những việc cần chú ý, cũng báo cho anh, nếu ngày mai cô ấy như cũ không có hạ sốt liền nhanh chóng đưa cô ấy đi bệnh viện chạy chữa.
Phó Cẩn Tập thập phần cẩn thận đem toàn bộ đều ghi nhớ trong đầu, theo sau anh liền tự mình đi tiễn hai vị bác sĩ này.
Trở lại trong phòng của Lương Dĩ Chanh, anh lại lần nữa xả một chậu nước ấm, cầm lấy khăn lông nhẹ nhàng lau trán cho cô.
Chỉ thấy thân thể cô dị thường nóng lên, trên người quần áo cũng sớm bị mồ hôi tuôn ra như hạt đậu hoàn toàn thấm ướt.
.