PHU NHÂN, PHÓ GIA NGẠO KIỀU HÔM NAY KHÔNG GIẢ BỆNH



Phó Tú suy nghĩ, không hổ là cháu dâu mà cha đích thân lựa chọn, tuy rằng bà cũng gặp qua không ít thiên kiêm tiểu thư trong danh viện, chính là, bất luận thiên kim tiểu thư nào đều kém xa so với bộ dạng của tiểu cô nương này.

Huống chi, bà cũng vừa mới phát hiện tiểu cô nương này đối với Phó Cẩn Tập là thật lòng mà đối đãi, bởi vì chưa từng có người nào dám như vậy đối với bà.

Hôm nay tiểu cô nương cư nhiên vì bảo vệ cháu trai, liền trực diện cùng bà xảy ra xung đột, loại người gan dạ sáng suốt cùng khí phách như vậy bà chưa gặp qua bao giờ.

Đang lúc bà hoảng thần, đột nhiên chỉ nghe thấy một đạo thanh âm sắc bén mang đầy oán giận hướng tới tiểu cô nương.


"Em như thế nào cứ như vậy mà xuống dưới này, ngày cả áo khoác cũng không mặc, tối hôm qua vì chiếu cố em, một đêm liền cũng chưa ngủ, em đừng có gây rối nữa, chạy nhanh lên lầu nằm cho tôi."
Phó Cẩn Tập lời này vừa nói ra, Lương Dĩ Chanh khẩn trương quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy dưới hốc mắt chính xác có một vòng màu xanh lá rõ ràng, tối hôm qua xác thật là vất vả cho anh.

Lương Dĩ Chanh suy nghĩ liền chớp mắt một cái, ủy khuất đáp: "Thực sự xin lỗi, anh đừng nóng giận, em chỉ là đói bụng, nghĩ là chỉ đi đồ ăn mà thôi."
Phó Tú đứng một bên nhìn bầu không khí giữa hai người khi đối thoại thu hết vào đáy mắt, bà tức giận bất bình hướng Phó Cẩn Tập trách mắng:
"Này tiểu tử thúi, như thế nào cùng cùng với vợ nói chuyện như vậy."
Nghe vậy, Phó Cẩn Tập lại sợ hãi Phó Tú lại một lần nữa tập kích anh, anh theo bản năng liền hướng phía sau lưng Lương Dĩ Chanh mà né tránh, đồng thời gương đôi mắt sâu kín mà nhìn về hướng của Mạc Phong, vội vàng bước nhanh ra cửa.

"Cô ấy liền giao cho cô cô, cháu đi trước."
Phó Cẩn Tập cất bước đi ra ngoài, anh đem áo khoác hơi hơi gom lại, liền thở phào ra một hơi.

Phó Cẩn Tập anh không sợ trời không sợ đất, liền sợ con gái mà nãi nãi của chính mình sinh ra.

Hiện giờ, nãi nãi đi rồi, con gái của bà liền hoàn toàn mà kế thừa bà y bát*, một lời không hợp liền sẽ đem thước lấy ra tới.

(đã giải thích ở chương trước)

Khi còn nhỏ, anh thường xuyên bị nãi nãi dạy dỗ, mà hiện tại...!
Nhưng mà trong ấn tượng của anh, lại không có một người nào giống như Lương Dĩ Chanh như vừa rồi mà che chở cho anh.

Từ nhỏ, cha của anh rất là bận rộn, cơ bản một năm cũng không thấy được vài lần, mà anh đối với mẹ của mình ấn tượng giống như chỉ dừng lại ở lúc anh còn đi nhà trẻ.

Cho tới nay, anh đều ở cùng gia gia và nãi nãi lớn lên trong nền giáo dục khắc nghiệt mang hình thức phong kiến, anh không hiểu cái gì là tình thân, càng không hiểu cái gì là tình yêu.

Chỉ là vào mười ba năm trước ngoài ý muốn mà gặp được cô gái nhỏ kia, cũng từ nàng trên người nàng mà minh bạch* hiểu như thế nào là người nhà.

(*Sáng tỏ rõ ràng)
Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattad: banhgaocay2001
Mạc Phong đi theo phía sau Phó Cẩn Tập, mắt thấy anh biểu tình như trút được gánh nặng, cậu rũ mắt nội tâm phiếm ra một tia áy náy, thấp giọng tạ lỗi nói:
"Phó thiếu, xin lỗi, ngài cũng biết, tôi muốn từ bên ngoài tìm người, Phó lão gia tử liền lập tức biết tin tức, liền an bài bà ấy đến đây, đây thực sự không phải ý định của tôi."
Nghe vậy, Phó Cẩn Tập bước chân hơi ngã, ánh mắt u trầm hơi liếc mắt nhìn cậu một cái, đồng thời cũng có điểm bất đắc dĩ mà trách mắng:
"Mạc Phong cậu thật là..., cậu khi nào mới có thể hoàn toàn đứng ở bên này, thật là nhìn lầm cậu."
Nói xong, Phó Cẩn Tập lập tức ngồi vào trong xe, trên mặt biểu tình cũng không có khôi phục phần nào, Mạc Phong mắt thấy anh còn tức giận, liền lại một lần nữa xin lỗi.


Anh hiện tại căn bản đều không có muốn nghe, nhưng lúc anh nghĩ đến Phó Tú nếu ở lại đây.

Vừa rồi nhìn thấy bà ấy cực lực nói giúp Lương Dĩ Chanh, anh liền biết Phó Tú vẫn là rất thích cô.

Bỏ qua mặt khác không nói, trong khoảng thời gian cô bị thương, anh tin tưởng Phó Tú lại đây chăm sóc cho cô cũng là một lựa chọn không tồi.

Bằng không cái nha đầu ngốc kia không chừng sẽ ở trong nhà bếp gian tiếp tục nghiên cứu một ít món ăn hắc ám.

Hiện tại trong giai đoạn này anh chỉ có thể nhẫn rồi lại nhẫn mà thôi, rốt cuộc người bị thương đều là lão đại cả.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi