Phó Tú đem ánh mắt kinh ngạc thu hết vào đáy mắt, bà tưởng tiểu cô nương bởi vì bà đến đây mới cảm thấy kinh ngạc, vội vàng lên tiếng giải thích:
"Tay của cháu bị thương, là tiểu Cẩn an bài Phó cô cô tới đây, cháu yên tâm, trong khoảng thời gian này cô cô sẽ hảo hảo chiếu cố cháu, nếu cái tên tiểu tử kia dám khi dễ cháu, cháu liền trực tiếp nói với Phó cô cô."
Nghe vậy, Lương Dĩ Chanh càng thêm không rõ, vì cái gì vị Phó cô cô này sẽ tùy ý mà khi dễ Phó Cẩn Tập, hơn nữa vị Phó cô cô này còn không kiêng nể gì, anh cư nhiên còn muốn mời bà lại đây?
(Keiko:chời ạ, xem bả xót chồng bả kìa:vv )
Huống chi, kiếp trước Phó Cẩn Tập căn bản là không nhắc đến quá nhiều chuyện trong nhà, thậm chí ngay cả cha mẹ anh, cũng chưa bao giờ nghe anh nhắc tới.
Nhưng hôm nay, Lương Dĩ Chanh từ trong miệng Phó Tú biết được rất nhiều, cha của Phó Cẩn Tập là một nhà khoa học tìm kiếm mộng tưởng.
Cha anh hàng năm đóng quân ở khu vực biên cảnh, còn mẹ của anh một mình không chịu nổi cô độc, cho nên, lúc anh vừa mới 6 tuổi liền bị chính mẹ của mình vứt bỏ ở công viên giải trí.
Phó Tú ở Phó gia vẫn luôn là một lão sư nghiêm khắc cũng là một vị trưởng bối tôn kính, bà tận mắt chứng kiến em trai của mình bệnh chết tại biên cảnh.
Lại nhìn cha mẹ của chính mình người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hoàn toàn không có thân nhân đau xót.
Mà đoạn thời gian kia, gánh nặng Phó gia toàn bộ đều đè lên trên người một mình bà.
Lúc gia đình bà có một chút hứng khởi, lại một chút quạnh quẽ, mưa mưa gió gió mấy trăm năm sau, chưa bao giờ có cảm giác gia đình.
Mà Phó Cẩn Tập từ khi sinh ra đến bây giờ cũng chưa từng được cảm nhận được một tia ấm áp từ gia đình.
truyện đam mỹ
Bởi vì bà Phó Tú cần thiết muốn cho Phó Cẩn Tập nhanh chóng trưởng thành, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho anh lưng đeo trách nhiệm chấn hưng gia tộc, mấy năm nay, bà duy nhất cảm thấy thực có lỗi đối với đứa nhỏ này.
Nhưng mà, khi Lương Dĩ Chanh nghe chuyện xưa của anh, cô khiếp sợ mà không biết làm sao, bởi vì cô căn bản cũng không biết về quá khứ của Phó Cẩn Tập.
Kiếp trước anh dường như là cố tình giấu giếm, kỳ thật nội tâm anh rất cô độc, cũng rất khát vọng có một gia đình của riêng anh.
Nhưng mà dường như anh chưa bao giờ có được, thân nhân bên người từng người từng ngừơi lần lượt qua đời, rời đi, lòng anh trong tiềm thức dựng nên một tường thành thật dày.
Tường thành này không dám vì bất luận kẻ nào mà mở ra, cứ thế mãi, nhìn như một người hoàn mỹ, kỳ thật anh lại thập phần tự ti, loại cảm giác tự ti này làm anh không dám đi tin tưởng bất luận kẻ nào.
Khó trách kiếp trước, Phó Cẩn Tập mặc kệ có bao nhiêu bận, anh mỗi ngày đều sẽ cùng cô nói ngủ ngon, buổi tối anh mặc kệ nhiều trễ vẫn cứ trở về, cũng sẽ vì cô mà để một ánh đèn.
Cứ như vậy, Lương Dĩ Chanh ăn xong rồi bữa sáng, cô liền từng bước lên lầu, thậm chí giờ phút này, tâm của nàng cũng cảm giác được có một tia đau đớn.
Lương Dĩ Chanh suy nghĩ, khẳng định chính là loại áp lực này cùng gia đình mới là nguyên nhân dẫn đến thân thể anh càng ngày càng tệ đi.
Truyện chỉ đăng duy nhất tại
Trở lại phòng, cô chỉ nghĩ nhanh chóng gửi cho Phó Cẩn Tập một tin nhắn, cô dùng tay trái nhẹ điểm lên màn hình, từng hàng chữ, viết lại xóa, xóa lại viết.
Trước sau đều không viết ra được ngôn ngữ mà cô muốn biểu đạt, ước chừng qua một lúc lâu, đột nhiên di động của cô có một cái tin nhắn nhảy ra.
Nguyên lai là Kiều Na Na nhắn tin lại đây, kỳ thật chính là một ít lời nói quan tâm đến cô, cùng với đoạn giáo huấn Cố Thất Lâm.
Lương Dĩ Chanh nhìn nhìn, chỉ cảm thấy Kiều Na Na thập phần đáng yêu, không hổ là bạn bè tốt của cô.
Cô đầu ngón tay nhẹ điểm vài cái, cho Kiều Na Na một câu trả lời: 【 Cảm ơn Na Na, tớ không có việc gì, tớ muốn nghỉ phép mấy ngày, nhớ rõ giúp tớ xin nghỉ.
】
Đối phương cũng lập tức trả lời một gói biểu tình không thành vấn đề .
Đang lúc cô chuẩn bị rời khỏi WeChat, đột nhiên lại có một cái tin nhắn nháy mắt bắn ra tới.
Lúc này đây, cư nhiên là Phó Cẩn Tập chủ động quan tâm cô.
【 Nhớ rõ uống thuốc, không cần làm gì hết.
】.