PHU NHÂN SÁT THỦ CỦA TRÙM XÃ HỘI ĐEN

Thời gian tiếp tục trôi...

Hôm nay Mặc Kỳ Phong cùng Tú Viên trở về và mẫu kính mà cô và Bạch Hổ tốn bao công sức cũng đã thành công tốt đẹp nên Tử Kỳ vui vẻ không thôi...

Một tháng không gặp, Tử Kỳ và Tú Viên liền dính nhau như sam từ lúc về cho tới tận tối. Nói chuyện từ ĐSng tây từ nam lên bắc. Hai cô lo chìm trong thế giới của riêng họ nào hay biết hai người nào đó mặt đã sớm xám xịt, hai chân mày muốn chạm vào nhau. Buổi tối, hai cô còn tuyên bố dõng dạc rằng:

" Tối nay em sẽ ngủ với Tú Viên/ Tử Kỳ"

" Không được" Hai người nào đó đồng thanh.

" Tại sao?". Team sát thủ hỏi lại.

" Không được là không được". Team lão đại lão nhị lạnh lùng. Hai anh em bỗng nhướng mày đắc ý nhìn nhau kiểu " Anh/ chú mày rất biết phối hợp".

Tú Viên hằn học nhìn Mặc Kỳ Phong, chợt cô nở nụ cười gian trá đi lại gần anh, thì thầm:

" Một đêm hay một tuần ngủ sofa?"

Đầu Mặc Kỳ Phong chảy đầy hắc tuyến, cười cười nói:

" À... vẫn là một đêm đi... ". Xong rồi quay qua Mặc Kỳ Hàn mặt đầy vẻ vô tội.

Tử Kỳ nhìn nhìn Mặc Kỳ Hàn. Nhìn vẻ mặt của cô, anh chỉ có thể " Hừ...." một tiếng rồi đi về phòng.

Hai cô nằm trong phòng của Tú Viên tâm sự đến khuya mới ngưng. Tú Viên vì chuyến bay lúc sớm nên rất mệt liền ngủ ngon lành, Tử Kỳ lăn lộn mãi vẫn không ngủ được. Nhìn đồng hồ đã hơn 11h, cô nghĩ không biết anh đã ngủ chưa? Nằm trằn trọc một lát nữa cô vẫn là không yên tâm liền trở mình đứng dậy.

" Ai nhaaa..... mới xa xíu mà không chịu nổi rồi sao?" Giọng ngáy ngủ của Tú Viên vang lên làm Tử Kỳ giật mình, cô ngượng ngùng giải thích:

" Không phải... mình chỉ là..."

" Haha... mặt cậu viết rõ lắm... khỏi chối... đi đi..." Nói rồi Tú Viên vùi đầu vô chăn.

" Cậu... mình đi rồi sẽ trở lại"

" Ừm... ở luôn trên đó cũng không sao.

" Tú Viên lấy áo khoát ném cho cô, nhìn cô ra khỏi phòng mà không kìm được phải bật cười.

Tử Kỳ khoác áo rồi đi lên lầu. Thư phòng vẫn mở đèn và cửa không đóng, " lão đại vẫn chưa ngủ sao" Tử Kỳ nghĩ thầm.

Bước lại gần nhìn vào bên trong... không có người... Cô bước vào phòng, quả thật là lão đại không có ở đây.

"Anh ấy đi đâu nhỉ?" Tử Kỳ lẩm bẩm định xoay người đi ra thì bỗng cô bị xấp hình trên cái bàn hình bầu dục ở trước sofa gây chú ý.

Nhân vật trong xấp hình là một cô gái khoảng 26 - 27 tuổi, xinh đẹp nhưng mang vẻ u buồn cùng một tốp người mặc vest đen, họ xuất hiện cùng nhau trong toàn bộ xấp hình, có lẽ những người áo đen nhận lệnh bảo vệ cô gái đó.

Bỗng một tấm hình rớt xuống bàn, Tử Kỳ nhanh tay nhặt lên. Lúc cô vừa nhìn xuống thì đập vào mắt là cái tên khiến cho cô bàng hoàng..... Trầm Tuyết. Cô cảm thấy hô hấp như ngưng trệ, trong lòng bỗng nhói lên.

" Trầm Tuyết là bạn gái đã bỏ đi của Mặc Kỳ Hàn.... anh vẫn đang tìm cô ấy..." Lời của Tú Viên đêm ấy bỗng dưng vang lên trong đầu cô. Lướt nhanh qua tờ hồ sơ trên bàn cô biết được đó là thông tin điều tra được về tung tích bây giờ của Trầm Tuyết.

" Còn sống... đang bị người của Ngô gia khống chế... " Thông tin cứ ong ong lên trong đầu của cô.

Cô nặng nề đặt mọi thứ về chỗ cũ, bước ra khỏi phòng. Nghĩ đến những bức hình... những thông tin kia... tim cô cứ nhói lên từng hồi.

Bỗng cô nhớ đến một việc đã xảy ra ở tuần trước. Lúc cô dọn dẹp thư phòng cho anh, tình cờ cầm lên cuốn sách mà anh hay đọc và đã phát hiện ra cuốn sách đó là do Trầm Tuyết tặng, trong đó còn một bức hình chụp anh và Trầm Tuyết đang ôm nhau... anh còn cười nữa... rất dịu dàng.. rất ấm áp... Cô lục lại trong trí nhớ, hình như từ lúc cô gặp anh, cô chưa từng thấy anh cười như vậy.... một nỗi niềm ganh tị len lỏi trong cô. Và vì bận bù đầu cho công việc với Bạch Hổ nên cô không nhớ đến việc đó nữa... nhưng giờ đây nó đã trở lại và vây kín tâm trí cô.

Cô thẫn thờ đi xuống lầu.

Bỗng cầu thang xuất hiện một bóng người đi lên. Người đó thấy cô thì hơi khựng lại một chút rồi sau đó đi lại gần cô. Cô hoàn toàn không để ý xung quanh nên không phát hiện có một dáng người đã đứng chặn đường mình.

" Ah...." Bị tông đột ngột, cô giật mình khẽ kêu.

" Đi đâu?" Giọng nói lạnh lùng bá dạo vang lên.

" À... tôi...." Cô định thần, nhận ra người trước mặt liền lúng túng như trẻ làm sai, chỉ biết cúi đầu.

" Định lăn xuống cầu thang sao?" Anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô.

" Tôi...." Không thể mở miệng nói là do tôi lo cho anh nên lên đây xem thử, cô đành im lặng.

Anh nhìn đồng hồ trên tay rồi lại nhìn cô.

" À... Tôi....đi lấy... áo khoác" Cô chỉ chỉ vào cái áo mình đang mặc, bày ra một lí do.

" Ừ.... "

" Anh ngủ sớm đi.... tôi xuống lầu"

" Ừ..."

Cô lách qua người anh, đi mới hai bước thì tay đã bị anh kéo lại, một giây sau cô đã bị anh ôm vào lòng, lưng dán vào vòm ngực ấm của anh.

" Đợi chút...." Anh thì thầm vào tai cô.

Hơi nóng từ miệng anh phả vào bên tai, cô cảm thấy ngưa ngứa nên hơi né đi, anh lại ôm chặt cô hơn.

Cô ngửi ra mùi thuốc lá từ anh. Anh hút thuốc???

Cô khẽ nhếch miệng giương lên một nụ cười chua chát... Từ lúc cô ở bên anh, chưa từng thấy anh hút thuốc... vậy mà bây giờ... nhất định là vì cô gái ấy. Anh vẫn còn yêu cô gái ấy... yêu rất nhiều... Tử Kỳ đau đớn khi nghĩ đến đây.

Đứng như thế gần 5 phút, Tử Kỳ rốt cuộc cũng chịu không nổi cảm giác khó chịu khi nghĩ anh ôm cô mà lòng thì nghĩ đến người khác nữa liền gỡ tay anh ra khỏi người cô. Anh cũng không kháng cự, nhẹ nhàng buông tay.

" Anh... đi ngủ đi"

" Em không ngủ lại à?"

" Tôi đã hứa sẽ quay lại với Tú Viên"

" Tôi vừa nhìn thấy Kỳ Phong vào phòng cô ấy."

" Ah... cái đó..."

" Đi... về phòng thôi"

Anh xoay người đi về phòng, cô lặng lẽ theo sau. Vào phòng, cô nhanh chóng leo lên giường, trùm chăn kín lại mặc cho anh đang khó hiểu nhìn cô.

Anh vào nhà vệ sinh nhanh chóng tắm rửa rồi đi ra. Lúc này cô đã nằm im ngay ngắn ở một bên giường kingsize rộng lớn, quay mặt ra ngoài. Anh khẽ cười rồi nằm lên giường.

Nằm im hơn 10 phút mà thấy anh chả có động tĩnh gì, cô bỗng thấy hơi sốt ruột. Đánh liều trở mình nhìn anh, cô bỗng thấy hụt hẫng... anh đã ngủ.

Đêm nào anh cũng ôm cô vào lòng ròi ngủ, vậy mà đêm nay...

Vừa biết được tin tức người trong lòng thì anh đã lạnh nhạt với cô. Rõ ràng... cô chỉ là người thay thế... không hơn không kém.

Nghĩ vậy, cô cười đau đớn. Tự dưng thấy tầm mắt mình nhòe đi, cô vội vàng xoay lưng về phía anh.

Một giọt nước mắt lăn xuống... từ lúc đó cô đã biết... cô yêu anh.. đã yêu từ lúc nào không biết... đến khi biết thì rễ cây tình đã bám sâu vào tim rồi.

*******

" Ngủ không ngon sao?" Tú Viên vừa bước vào phòng đã hỏi liền, tay cô bưng đồ ăn sáng vào cho Tử Kỳ.

" Ừm..." Tử Kỳ mệt mỏi trả lời, cô mới thức dậy... đêm qua cô không rõ mình thức tới mấy giờ.

" Lão đại và cậu đã....." Tú Viên lộ vẻ mặt hứng thú, nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu của Tử Kỳ.

" Cậu đừng nghĩ bậy bạ"

" Mình thì không sao.... chỉ e là cả Mặc gia đã đồn ầm lên chuyện mình vừa nhắc tới đó" Tú Viên cười gian xảo huýt vai Tử Kỳ.

" Sao lại như vậy?" Tử Kỳ ngạc nhiên hỏi lại.

" Đi mà hỏi tên Lão đại của cậu ấy... sáng sớm tinh mơ bước vào phòng ăn đã ra lệnh đừng đánh thức cậu còn kêu chuẩn bị cho cậu phần ăn sáng đợi cậu tỉnh rồi mang vào.... anh ta còn tốt bụng giải thích là do đêm qua cậu thức khuya mệt mỏi nên để cho cậu ngủ một lát..."

" Sao anh ra biết mình thức khuya?"

" Mình không quan tâm chuyện đó... cái chính là nhờ cách nói "rõ ràng và trong sáng"" như vậy của anh ta nên bây giờ trên dưới Mặc gia ai ai cũng đoán đêm qua cậu đã chính thức là người phụ nữ của lão đại.. tèn ten"

" Cái gì?" Tử Kỳ mém phun hết ngụm sữa trong miệng.

" Ừ...." Tú Viên chớp chớp mắt gật đầu lia lịa.

" Giờ phải làm sao?"

" Cậu không định đi giải thích cho mấy trăm con người của Mặc gia là cậu và lão đại trong sáng đấy chứ?"

" Cũng đang suy nghĩ tới... nhưng mà... không khả thi" Tử Kỳ ngậm bánh mì, vẻ mặt thê thảm nhìn Tú Viên.

" Ôi trời... nói đùa mà cậu cũng tính làm thật..." Tú Viên vỗ trán bất lực nhìn lại Tử Kỳ. Cô nói tiếp:

" Nói... đêm qua có chuyện gì?"

Tử Kỳ im lặng một lúc rồi kể hết mọi chuyện cho Tú Viên nghe. Xong rồi cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, Tú Viên nhìn theo bóng dáng chán nản thiếu sức sống của cô mà cảm thấy xót xa trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi