PHU QUÂN CỦA TA YẾU ĐUỐI KHÔNG THỂ TỰ GÁNH VÁC


Sắc trời từ tờ mờ chuyển sang sáng tỏ, khi Hướng Cổ trở về thì nhìn thấy Hoắc Đình Vân vẫn còn trông nom ở bên giường, hắn ta khuyên nhủ: “Vương gia cũng nên đi nghỉ ngơi đi, vương gia thể yếu, sao có thể chịu được giày vò như thế?”
Câu này cũng chính là lời nhắc nhở, dù sao thì hình tượng bên ngoài của Hoắc Đình Vân vẫn là một vương gia ốm yếu.

Hoắc Đình Vân lên tiếng đáp, hắn nhìn Phật Sinh thêm một lúc rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Hướng Cổ đi theo phía sau, lúc này hắn ta đã hoàn toàn hiểu rõ nguyên nhân thay đổi của vương gia nhà mình.

Chữ tình, đúng là một thứ hại người.

Thật ra thì tuổi của Hướng Cổ và Hoắc Đình Vân cũng không chênh lệch bao nhiêu, lúc hắn ta vào phủ thì vẫn còn chưa nhớ việc, tới khi nhớ việc rồi thì chức trách của hắn ta chính là bảo vệ Hoắc Đình Vân.

Hoắc Đình Vân muốn báo thù, hắn ta dốc hết toàn lực đi theo; Hoắc Đình Vân muốn làm gì, hắn ta cũng ủng hộ hết mình.

Bây giờ tất nhiên cũng như thế.

Tuy rằng cách đây không lâu, hắn ta vẫn còn đang rất buồn bực, oán mình tại sao lúc đó không cho vị vương phi giả này một đao cho rồi.

Nếu thế thì làm gì xảy ra mấy chuyện phiền phức sau này?
Nhưng khi thổi gió lạnh một hồi thì hắn ta cũng tỉnh táo lại.

Vương gia nói đúng, hắn có chừng mực.

Còn việc mà Hướng Cổ nên làm chính là đi theo vương gia, không màng sinh tử.

Về phần nữ nhân kia, tuy hắn ta vẫn còn cảm thấy ngứa mắt, nhưng nếu vương gia thích thì hắn ta cũng không làm được gì.


Hướng Cổ theo Hoắc Đình Vân đi qua cửa lớn, sau đó nhìn thấy Hoắc Đình Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, rồi mở miệng gọi: “Hướng Cổ.”
Hướng Cổ đáp: “Có thuộc hạ.”
Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời mọc đằng đông xuyên thấu qua lớp mây vẩy từng tia nắng xuống mặt đất.

Trời đẹp như vậy, Phật Sinh nhất định sẽ tỉnh lại, nàng luôn là một người tràn đầy sức sống, hoạt bát và rộng rãi.

“Ngươi đi thả chút tin tức cho Ngụy Khởi, cứ ám chỉ là ta biết bí mật của thánh vật Thiên Mật Tộc.” Hoắc Đình Vân vừa nhìn trời vừa nói.

“Vâng.

Nhưng mà vương gia… nếu như Ngụy Khởi biết được tin này thì nhất định sẽ gây bất lợi ho ngài.

Mà chúng ta thì vẫn còn chưa tìm được chứng cớ xác thật chứng minh ông ta chính là người đã bày mưu hãm hạ lão vương gia, nếu lỡ đâu xảy ra chuyện thì chúng ta sẽ rất khó để xử lý.”
Hoắc Đình Vân cười khẽ một tiếng: “Ngươi yên tâm, nếu như ông ta muốn biết bí mật kia thì nhất định sẽ không cần mạng của ta.

Còn về phần chứng cứ, cho dù ông ta không có mưu hại phụ thân thì cũng mưu hại ta.

Tới lúc đó chúng ta có thể đưa cái chết của phụ thân ra để tính luôn một lượt.”
Hoắc Đình Vân dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Đi thôi.”
Hắn xoay người trở về mảnh sân của mình.

Từ trước tới nay giấc ngủ của hắn vốn không được tốt cho lắm, vì thế dù cho hôm qua hắn có bôn ba suốt cả đêm thì vẫn còn nằm trong mức chịu đựng.

Sau khi Hoắc Đình Vân về phòng thì cởi bỏ giày vớ leo lên giường rồi nhắm mắt lại, hắn vốn tưởng mình sẽ ngủ không được, nhưng không ngờ lại rất nhanh thiếp đi, tới khi tỉnh lại thì trời cũng đã ngã bóng về chiều.

Hoắc Đình Vân xoa xoa huyệt thái dương, đứng dậy, sửa sang lại một chút rồi đi qua phòng xem Phật Sinh.


Lúc này Mai Hương và Hạ Hà đều mặt ủ mày ê, các nàng nhìn Phật Sinh đang hôn mê bất tỉnh trên giường, than thở nói: “Vương phi thật là…”
Việc đêm qua không thể nói cho người khác biết, cho nên Hoắc Đình Vân chỉ nói Phật Sinh bị gió độc xâm nhập, thương thế bỗng nhiên chuyển biến xấu, cho nên mới hôn mê bất tỉnh.

Hoắc Đình Vân tới gần, nói: “Để ta làm cho.”
Hắn cầm lấy chiếc khăn trên tay của Mai Hương rồi giúp Phật Sinh lau mặt.

Phật Sinh bây giờ cũng chẳng khác gì đêm qua, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, mạch đập cũng vô cùng yếu ớt.

Nhìn thấy vẻ đau thương trên gương mặt của vương gia nhà mình, Mai Hương và Hạ Hà liếc nhau một cái, sau đó đồng thời lui ra ngoài, để lại không gian cho hai người bọn họ.

Mai Hương thoạt nhìn có chút uể oải: “Ngươi nói xem, lần này liệu vương phi có vượt qua nổi không?”
Hạ Hà phun nước miếng nói lại: “Nói bậy cái gì đây, vương phi phúc lớn mạng lớn, sao có thể không vượt qua nổi?”
Mai Hương bĩu bôi, mệnh số của vương gia đúng là kém thật.

Vất vả lắm mới có một người vợ đàng hoàng, hơn nữa ngài ấy cũng rất thích, nhưng sao mệnh đồ của bọn họ lại có nhiều thăng trầm như vậy?
Nàng ta thở dài một tiếng, rồi cùng Hạ Hà đứng canh ngoài cửa.

…….

“Thật à?” Ý cười trên mặt của Ngụy Khởi trở nên sâu hơn: “Thật không nghĩ tới Hoắc Đình Vân này lại có tác dụng lớn như thế.”
Mà cũng đúng, dù sao thì mẫu thân hắn cũng là người của Thiên Mật Tộc, sao hắn lại có thể không biết một chút gì được? Lần thăm dò này xem ra ông ta đã làm đúng rồi, Hoắc Đình Vân đúng là có tình thâm nghĩa trọng với nữ sát thủ kia.

Ngụy Khởi vuốt vuốt chòm râu giả, lẩm bẩm cười nói: “Chẳng bao lâu nữa ta sẽ trở thành một nam nhân chân chính, sẽ nhanh thôi… Ta tịnh thân nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi được ngày này rồi.”

“Ha ha ha ha…” Tiếng cười của ông ta bén nhọn và cay nghiệt, khiến cho người nghe không khỏi nhíu mày.

Đợi tới khi cười xong, Ngụy Khởi mới phân phó: “Trong mấy ngày này, khoan hãy đụng tới Hoắc Đình Vân, cứ phái người theo dõi hắn là được.

Trước đây ta còn tưởng rằng bởi vì có Hoắc Tri Ý che chở cho nên chúng ta không thể duỗi tay vào trong U Vương Phủ, nhưng không ngờ nguyên nhân lại là do Hoắc Đình Vân.

Nhiều năm như vậy, hắn quả thật là đã lừa chúng ta một vố lớn.”
Nói đến đây, vẻ mặt của Ngụy Khởi đột nhiên thay đổi, dần trở nên hung tàn: “Nhưng mà không sao cả, dù không duỗi tay vào được thì cũng chẳng có gì, có lẽ hắn đang muốn bảo vệ đám thuộc hạ cũ của Hoắc Tri Ý, nếu không thì cũng không đến nỗi diễn kịch nhiều năm như vậy.

Hừ, dù sao thì cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Đã nghe rõ hết chưa? Theo dõi kỹ Hoắc Đình Vân cho ta, nếu như hắn chạy thì các ngươi cũng đừng mong sống sót.” Ngụy Khởi chỉ tay vào từng kẻ đang quỳ ở bên dưới, sau đó làm một động tác cắt cổ: “Một người cũng không thể sống, hiểu chưa?”
“Đã hiểu.” Đám thuộc hạ đồng thanh trả lời.

“Đi xuống đi.” Ngụy Khởi đỡ trán, giọng nói lại trở nên lười biếng: “Bản tôn mệt rồi.”
Bây giờ ông ta đã gần sáu mươi, cũng là người sắp gần đất xa trời rồi, cơ thể cũng kém ở lúc trước rất nhiều, cho nên ông ta phải nhanh lên, phải nhanh lên…
Tiểu thái giám hầu hạ Ngụy Khởi thấy đốc công đã ngủ thì im lặng lui ra khỏi phòng.


Hôm qua Phật Sinh không tỉnh, hôm nay cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hoắc Đình Vân nhìn Chu đại phu mặt ủ mày chau, trái tim lại nặng nề thêm một chút: “Tiên sinh cứ nói thẳng đi, Đình Vân vẫn có thể chịu đựng.”
Chu đại phu thở dài một tiếng, lắc đầu, dường như có chút không đành lòng: “Vẫn như cũ, ngài cũng là người biết y thuật, chắc cũng đã hiểu rõ.”
Hoắc Đình Vân cụp mắt, đoan chính đứng ở một bên: “Ta hiểu.” Tiếng của hắn rất nhỏ, làm Chu đại phu nghe mà lo lắng.

“Haiz, cứ phó thác cho trời đi.

Nhưng mà ta luôn cảm thấy duyên phận của hai người vẫn còn chưa kết thúc đâu, nhất định là sẽ dây dưa nhau tới tam sinh tam thế mới có thể kết thúc.” Ông ta cố ý làm ra vẻ nhẹ nhõm để trấn an Hoắc Đình Vân.

Hoắc Đình Vân cũng rất nể mặt cười đáp: “Từ khi nào mà tiên sinh đã tìm hiểu tới thuật số Chu Dịch thế?”

Chu đại phu lại than thở một câu: “Thôi, ta về trước đây, vương gia cũng chú ý thân mình, đừng để khi vương phi tỉnh lại thì ngài lại ngã xuống.”
Hoắc Đình Vân ho nhẹ một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Người đâu, đưa tiên sinh trở về.”
Hoắc Đình Vân đi tới cạnh giường, thì thầm trong miệng: “Nương tử ơi nương tử, vi phu vì nàng mà không màng cơ thể.

Nếu như nàng vẫn không chịu tỉnh thì có phải rất có lỗi với vi phu không?”
Hắn nâng tay của Phật Sinh lên rồi dùng má cọ cọ.

Tay của Phật Sinh có hơi thô ráp, có nhiều chỗ còn có vết chai.

Dường như là nghe thấy lời của hắn nói, cho nên ngón tay của Phật Sinh hơi giật giật.

Nhịp tim của Hoắc Đình Vân đột nhiên tăng nhanh, hắn nhỏ giọng gọi nàng: “Nương tử?”
Nhưng phản ứng khi nãy của nàng giống như là ảo giác của chính hắn, bởi vì sau đó hắn có gọi thế nào thì nàng cũng không đáp lại.

Đến ngày thứ ba, Phật Sinh vẫn còn chưa tỉnh lại.

Thân phận hiện giờ của nàng là U Vương Phi, hơn nữa còn là người có thai, cho nên việc nàng hôn mê sao có thể giấu được hoàng đế và thái hậu.

Cho nên sau khi biết tin, cả hai người lập tức chạy tới thăm.

“Hay là chúng ta đi tìm Vô Giác đại sư để hỏi cách?” Thái hậu thở dài nói.

Hoàng đế vỗ vai của Hoắc Đình Vân, an ủi hắn vài câu xong rồi lại nói: “Mấy ngày trước đại sư đã ra ngoài dạo chơi, không thể trở lại trong thời gian ngắn được, cho nên chỉ sợ không giúp được gì.”
Hoắc Đình Vân đồng thời ứng phó hai người, đợi tới khi tiễn bọn họ đi thì trong phòng mới yên tĩnh lại.

Hắn ngồi xuống, lại tiếp tục trò chuyện với nàng: “Nương tử, nếu như nàng không tỉnh thì sẽ không còn được ăn giò heo kho tàu đâu.”
Lúc này ngón tay của hắn đang đặt trên mạch của Phật Sinh, khi hắn vừa nói xong những lời này thì chợt phát hiện mạch của nàng bỗng nhiên đập loạn.

Hoắc Đình Vân nhất thời có chút buồn cười, nhưng khi hết cười thì hắn lại thở dài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi