PHU QUÂN KÉN ĂN MUỐN BÁO ƠN



Trước mắt hai người là Chu Tuyết Nhạn thanh lệ thoát tục cười cười nói nói với cô mẫu đến từ Hồ Châu.“Tuyết Nhạn, ta còn tưởng ngươi và Hi Nhi có thể kết thành, ai biết…… Đối với ngươi thật sự không đáng.” Mỹ phụ vô tình hay cố ý nhìn ra sau: “Còn có Mộ Liên, chỉ cần hiểu chuyện bằng một nửa ngươi là được.”“Cô mẫu đừng chê cười Tuyết Nhạn.” Chu Tuyết Nhạn khéo léo đáp lời: “Tứ tẩu tẩu cùng tứ biểu huynh là trai tài gái sắc, tương kính như tân, khiến người khác phải hâm mộ.

Mộ Liên biểu tỷ môi đỏ mặt phấn, quản lý cửa hàng hồng trang gọn gàng ngăn nắp, sao có thể so sánh với nữ tử bình thường.”Mỹ phụ nghĩ đến nửa câu sau có hơi quá, vừa ghét bỏ xuất thân của Bao Xuân Oánh, lại nhận thấy Thẩm Mộ Liên thực sự xuất sắc, cảm xúc lẫn lộn.


“Đáng tiếc cho tứ biểu huynh ngươi, còn có hôn sự của Mộ Liên không ngừng kéo dài, ai…”Thẩm Mộ Liên đi phía sau nghe hết rõ ràng.

Mỗi lần cô mẫu tới đều thúc giục thành hôn, người ở Hồ Châu còn ba lần bốn lượt gửi bức họa mấy công tử do mình chọn đến, đúng là phiền chết người.Bao Xuân Oánh không phải lần đầu tiên nghe có người ghét bỏ mình, thà kiếm đồ ăn ngon còn hơn để ý tới mấy chuyện đó: “Đại cô tử, ta muốn tới bên kia, không bằng lát nữa ta và các ngươi hội hợp lại có được không?”Thẩm Mộ Liên vừa nghe, mày đẹp nhếch lại, cười lạnh: “Muốn đi cùng đi, để tự các nàng đi dạo đi.”“Như vậy có được không?”Thẩm Mộ Liên thầm nghĩ càng tốt, mạnh mẽ kéo nàng đi, nói ba người phía trước đi trước khiến mỹ phụ vô cùng bất mãn.Cuối cùng cũng thoát được cô mẫu suốt ngày lải nhải, Thẩm Mộ Liên vẫn chưa buông Bao Xuân Oánh ra: “Cùng… ta biết ngươi cả ngày buồn chán trong phủ, muốn cùng ngươi đi tới bờ sông ngắm hoa đào.”Bao Xuân Oánh kiến quyết từ chối: “Ta không muốn đi, ta muốn mua đồ ăn.”“Có phải chỉ cần có ăn ngươi sẽ đi không?”Trong lúc đang do dự đã bị Thẩm Mộ Liên kéo đi mua một đống lớn thức ăn, làm cổ tay Nguyệt Linh và nha hoàn đi theo Thẩm Mộ Liên đau nhức không ngừng.Những chủ quá khác và các tiểu thương chủ yếu chỉ bán đồ ăn vặt, như hồ lô đường, tranh đường, nước trái cây, bánh rán….

Mỗi gian hàng đã sớm dựng thêm một bếp lò đơn sơ bên cạnh, nhân lực tài lực bỏ ra cũng không nhỏ.Nàng nghe Thẩm Mộ Liên nói tiền thuê từng ngày của từng gian hàng lớn nhỏ khác nhau.


Còn có những tiểu thương chuyên cung cấp cho những gia đình khốn cùng, chỉ thu một phần mười tiền mỗi ngày.Lúc đi ngang qua quầy hàng Minh Xuân Lâu, Bao Xuân Oánh không cách nào nhấc nổi bước chân.

Thẩm Mộ Liên ngẩng lên nhìn bảng hiệu.“Nghe nói Minh Xuân Lâu mới đưa ra một món ăn chiêu bài mới, chúng ta nếm thử đi.” Dứt lời, Thẩm Mộ Liên đã cho nha hoàn đi xếp hàng.Đội ngũ kéo dài không tưởng, khiến du khách đi ngang qua tò mò cũng đi theo xếp hàng.Bao Xuân Oánh kiễng chân nhìn xung quanh, trong lòng mừng thầm vì đồ ăn ở Minh Xuân Lâu được hoan nghênh.Hàng người không nhúc nhích bao nhiêu, Nha Thanh cao giọng tuyên bố món ăn chiêu bài “tại thủy nhất phương” hôm nay đã bán hết, mời những vị khách đang xếp hàng ngày mai lại đến.Đại hội mỹ thực tổ chức ba ngày ba đêm, chợ bán thức ăn cũng không đủ cầu.Ngay lập tức, những vị khác đang xếp hàng náo động.Nha Thanh nhân cơ hội bán dưa: “Minh Xuân Lâu chúng ta còn có những món khác và đồ ăn vặt, hoan nghênh mọi người đi vào nếm thử! Giá cả hợp lý, phải chăng, đảm bảo đúng với lợi ích thực tế!”Vị khách mua được “tại thủy nhất phương” phụ họa : “Món ăn chiêu bài này đúng là giống với ngày thường, đâu giống như Túy Nguyệt Lâu nhân cơ hội tăng giá.

Đúng là cửa hàng lớn khinh thường khách.”Nghe vậy, những quan khác nối đuôi nhau đi vào, du khách xếp bên ngoài cũng đi theo vào xem náo nhiệt.

Trong nháy mắt Minh Xuân Lâu đã khách quý chật nhà.Tình huống này khiến Thẩm Mộ Liên bất ngờ không thôi, may mắn Minh Xuân Lâu đã thuê nhà của Thẩm gia thuê: “Món ăn đặc biệt gì mà lại được hoan nghênh đến như vậy? Xếp hàng còn không mua được? Tứ đệ muội ngươi nấu được không?”Bao Xuân Oánh cười khổ: “Đây là món ăn cha ta mới làm ra, ta còn chưa kịp học.”“Đáng tiếc! Sáng mai ta phái người tới xếp hàng, không tin không mua được.”Nàng kinh ngạc đánh giá Thẩm Mộ Liên: “Đại cô tử, ta còn nghĩ ngươi sẽ dùng danh tên tuổi Thẩm gia gây áp lực.”Thẩm Mộ Liên không nhịn được, bật cười: “Thật sự nghĩ ta là thiên kim tiểu thư điêu ngoa tùy hứng sao? Huống chi đây là cửa hàng Thẩm gia cho thuê, ta phá hư quy tắc của chủ quán không phải đang tự chặt đứt con đường kiếm tiền của mình sao?”“Đại cô tử, hóa ra ngươi là người hiểu chuyện như vậy.”Thẩm Mộ Liên: “……”Quên đi, nàng ấy đã quen với sự ngay thẳng của Bao Xuân Oánh.


Thường xuyên đến Cẩm Tùng Hiên ăn ké bây giờ nàng ấy đã không còn quen đồ ăn đầu bếp Thẩm gia làm.

Đặc biệt là điểm tâm Bao Xuân Oánh làm, nàng ấy vô cùng yêu thích.”“Cô nương!”Nha Thanh nhìn thấy thiên kim nhà ông chủ, vui mừng khôn xiết, cười lên lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu: “Cơ nương tới thăm chúng ta sao?”“Đúng vậy.” Bao Xuân Oánh cười vui vẻ đi tới: “Minh Xuân Lâu khách đông như mây, ta cũng yến tâm.”Nha Thanh thẹn thùng vò đầu cười ngây ngô: “Cô nương và các bằng hữu có muốn vào ngồi không? Ông bà chủ nhất định sẽ rất vui vẻ, các ngươi muốn ăn món gì cũng có.”Bao Xuân Oánh rất muốn đồng ý, chỉ là đã đồng ý sẽ đi dạo với đại cô tử trước: “Có rảnh ta sẽ đến nếm thử món mới, chúng ta còn có việc.”“Được rồi, cô nương nhớ phải đến, lúc trước chưởng quầy nhốt mình ở sau phòng bếp mấy canh giờ nghiên cứu để tại thủy nhất phương hoàn mỹ hơn.”Nàng kinh ngạc.Cha vẫn cải tiến cách làm sao? Nhìn tình hình có vẻ đã sửa thành công.“Sáng mai chúng ta tới nếm thử.” Trên đường đến bờ sông, Thẩm Mộ Liên đề nghị: “Có thể khiến tổ mẫu xem trọng ngươi hay không phải dựa vào bản lĩnh của ngươi.”Bao Xuân Oánh có khổ nói không nên lời, may có tranh đường trong tay giải tỏa.Con thỏ đường bụ bẫm ngọt ngào, nàng ăn vui vẻ đến mức hai mắt cong lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi