CHƯƠNG 15: SINH ĐỘNG HƠN HỌA
Editor: Luna Huang
Ninh Sơ Nhị đầu óc trống rỗng, vừa nghe thấy hài tử đòi đi, đâu nỡ. Lập tức lại len lén đi ra trước, trực tiếp ra cửa mà Liên tiểu thú chạy đi.
Hai mẫu tử một chạy một đuổi như vậy, truy đuổi trong đại viện Liên phủ. Thân nương khóc hai mắt đẫm lệ, nhi tử than thở khóc lóc.
Hình ảnh như vậy, trong bi thương lại mang một chút hỉ cảm, thực sự. . . Khó có thể nói.
Lúc hài tử bị nãi nương bế đi, trên đầu của Ninh Sơ Nhị sinh ra hai cục u xanh.
Đây là nhi tử nàng sinh, nàng cho tới bây giờ không nghĩ đến hài tử ba tuổi cư nhiên sẽ có khí lực lớn như vậy.
Vui mừng hơn, lại là trận trận đau thương.
“Hắn làm bộ ngã xuống, sau đó đã lừa gạt ta qua đó. Thật là thông tuệ a, nhưng không phải gọi nương sao? Tại sao muốn tránh ta? Nhi tử của ta không muốn nhận thức ta sao?”
Trên mặt Liên Thập Cửu cũng khó lộ ra một tia mê man.
“Liên tiểu thú. . . Cũng là nhìn nàng lớn lên.”
“Nhìn ta, lớn lên?”
Ninh Sơ Nhị co giật toàn bộ khóe miệng.
“Nhìn. . .họa?”
Liên Thập Cửu yên lặng điểm dược lên vết thương của nàng.
“Ân. . . Hắn đại khái cảm thấy, nàng sẽ không động.”
Ninh Sơ Nhị gần đây đặc biệt tâm nắp, sau khi đi ra Liên phủ hai con mắt sưng lên chừng mấy ngày.
Một nửa là khóc, một nửa là buồn.
Lúc trước bản thân vẫn muốn nhìn hài tử, hôm nay thấy rồi, hài tử lại tránh nàng như con mãnh thú.
Lúc đông quan mang hai cuốn sách nhỏ vội tới tặng quà cho nàng, chính chạm đến rủi ro này.
Hắn nói: “Đại nhân, đúng là dĩ cổ vi kính, có thể biết hưng thế; dĩ nhân vi kính, có thể biết được mất. Hạ quan vì người chọn lựa hai cuốn cổ sử, hy vọng đại nhân thích.”
Kỳ thực hắn càng muốn nói là.
Cái loại sách người thích kia, sau này cũng đừng đọc nữa, vậy thật không phải là người đứng đắn.
Nhưng trong lời nói này Ninh Sơ Nhị tài sơ học thiển, ý tứ lại hết sức rõ ràng.
Ninh đại nhân vốn là một bụng khí, cục u ở thái dương vừa nhảy liền giận.
Vọng Thư Uyển
“Không thích!”
Người này là một trái hồng mềm, nói trắng ra là chính là một gia đình bạo ngược, đánh giá hai quyển sách trong tay lãnh đạm nói.
“Ngươi sau này cũng đừng đến Tự Phong thư các nữa. Ta thích cái gì, sẽ tự đi tìm.”
Lời nói thập phần đông cứng, nghe đến cả khuôn mặt của đông quan đều nhíu lại.
“Đại nhân làm sao biết, hạ quan đi qua Tự Phong thư các?”
“Tự nhiên là chưởng quỹ của thư các nói cho ta biết. Phản chính ngươi lần sau chớ đến đi chỗ đó, nếu không ta cho ngươi mang hài nhỏ.”
Tặng lễ bị mang hài nhỏ?
Quan cảm thấy rất khó chịu, cúi đầu nửa ngày không nói gì.
Lần trước đã dẫn bất mãn của Liên Thập Cửu, nếu là Tần Hoan biết tình huống hiện nay của Đại Xuân cùng Tiến Bảo, sợ rằng sẽ đối với Ninh Sơ Nhị cảm động đến rơi nước mắt.
Thế nhưng những lời này, Ninh Sơ Nhị lại không thể ngoài sáng nói với hắn.
“Đại nhân không thích, hạ quan không mua cũng được.”
Thanh âm của hắn buồn buồn, nghe Ninh Sơ Nhị cũng có chút ngượng ngùng, khẽ thở dài một cái.
“Đông quan, nếu mùa đông này có chút dài, chúng ta phải tìm phương thức thích hợp ở chung. Ngươi luôn là không thông tuệ như vậy, ta cũng thật khó khăn.”
Ngũ quan chính phân xuân hạ thu đông chấp bút, chính là muốn gặp hắn ít vài lần, cũng phải đợi đến đầu xuân.
Đông quan ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt tuấn tú lộ vẻ vài phần khó coi.
“Hạ quan đã đang học.”
Nếu không cũng sẽ không nghĩ tới chuyện tặng lễ này.
Chỉ là một dạng.
“Cái loại sách Tiễn Hương Tân Thuyết này, người lớn vẫn là không nên đọc, làm nhục đức hạnh. . .của người đọc sách chúng ta.”
Tiễn Hương, Tân Thuyết?
Ninh Sơ Nhị vừa uống một miệng nước trà cứ như vậy phun lên mặt của đông quan.
Chính là quyển Đại Xuân cầm kia?
Chẳng trách ánh mắt của kẻ ngu si mấy ngày nay nhìn mình đều là là lạ.
“Khụ khụ khụ khụ, a. Đã biết, lần sau ta tìm chút sách khác xem.”
Trên mặt nghiêm túc của đông quan hơi có chút như trút được gánh nặng, cố chấp đem sách dâng lên.
“Kỳ thực hai cuốn này rất hay.”
Trên mặt của Tần Hoan còn nhiễu nước, vẫn còn “Khuyên can” không quên.
《Tinh Vị Ngũ Hành 》《Chu Dịch Tam Thuyết 》
Loại cổ giả này. . . Trái lại hợp tính tình của hắn.
Ninh Sơ Nhị bị hắn chọc cười, vô nại lắc đầu, cuối cùng vẫn cầm sách.
“Đặt ở đây, đi lau mặt đi.”
Ninh Sơ Nhị rất ít cười, ở khâm thiên giám chỗ như vậy, bốn phương tám hướng đều là mắt.
Mi vũ của nàng mặc dù cùng ca ca tương tự, thế nhưng góc cạnh rốt cuộc nhu hòa chút, nên đều là nghiêm mặt.
Tần Hoan nhìn gương mặt có chút anh khí âm nhu trước mặt, từ từ nổi lên tiếu ý, không biết thế nào đỏ mặt, thay đổi có chút chân tay luống cuống.
Liên tiểu gia lôi kéo Phì Phì tiến vào, thấy chính là cảnh tượng “Thượng liêm hạ cung” này.
Hắn một mặt tiếp nhận trà trản xuân quan đưa tới, một mặt ngồi lên ghết bát tiên. Tư thái tùy ý, tự tiếu phi tiếu.
Một bên ánh mắt của Phì Phì như bồ đào, cũng học theo cầm chén trà nhỏ mím môi.
Ninh Sơ Nhị không nghĩ tới hắn sẽ mang hài tử đến, nhất thời giật mình tại chỗ.
“Liên tiểu thú muốn đến thăm nàng một chút.”
Liên Thập Cửu thổi mạnh nắp oản, hời hợt nói, nhãn thần lại như có như không ở trên mặt đông quan.
Ninh Sơ Nhị hưng phấn khó diễn tả được, muốn tiến lên hai bước, lại lo lắng hài tử sợ hãi.
vongthuuyen.com
Phì Phì mặc cẩm bào cổ tròn lan chi văn bảo lam sắc, bên ngoài khoác tiểu y cùng sắc. Tiểu quan có hạt châu lưu ly quả nhiên thập phần quý khí, cứ như vậy đứng ở cách đó không xa.
Ánh mắt của hắn không đề phòng giống hai ngày trước, nhưng nét mặt như cũ có ngập ngừng.
Ninh Sơ Nhị cứng ngắc đứng, tiếng gọi khẽ.
“Phì Phì.”
Tâm tâm niệm niệm hắn mới kêu một tiếng “Nương”, lại sợ hài tử vừa lên tiếng sẽ dẫn tới người hiểu lầm.
Tiểu gia hỏa nháy con mắt, vươn tay ra trước, quy củ cúi người thi lễ một cái, tiếng gọi.
“. . .cữu cữu.”
Ninh Sơ Nhị không tiền đồ, kinh hỉ hơn bi thương khó nói nên lời.
Nhi tử của nàng, sau này sẽ không không phân rõ ai là cậu, ai là thân nương đi.
Đông quan đứng ở chính giữa có chút ngẩn người.
Hắn là biết muội muội của Ninh đại nhân cùng thị lang đại nhân từng có một đoạn hôn nhân, nhưng không nghĩ tới quan hệ của đại nhân nhà mình cùng “Ngoại sanh” tốt như vậy.
Liên Thập Cửu chậm rãi buông trà trản xuống, ôn nhuận nói.
“Y phục của Tần quan chính cũng ướt rồi, trời giá rét, cẩn thận lạnh.”
Tần Hoan thấy thế, lúc này mới nhớ tới hình dạng của bản thân hiện nay, liên tục chắp tay.
“Đa tạ Liên đại nhân nhắc nhở, hạ quan thất thố, lui xuống trước.”
Bên cạnh không có chướng mắt, Ninh Sơ Nhị cũng thật không dám đi tới.
Bởi vì trong tay Phì Phì, còn cầm hai viên đá nhỏ dùng để “Phòng thân”.
Nàng quan vọng một hồi, thoáng đến gần hai bước.
“. . . Nương?”
Đáy lòng của Ninh Sơ Nhị giống như là bị cái gì chọt trúng vậy, kinh ngạc nhìn nhìn.
Nàng nhìn thấy Phì Phì do dự một chút, một bước cuối cùng đi tới, nhón chân lên chỉ vào trán của nàng nói.
“Đau không? Tiểu thú vù vù cho nương.”
Kềm nén không được chua xót khổ sở trong lòng nữa, Ninh Sơ Nhị vài bước tiến lên ôm hắn vào trong ngực.
“Không đau, nương không đau.”
Hai mẫu tử cứ như vậy ngồi ở trên đài vọng tinh tròn một buổi chiều, ánh mắt của Ninh Sơ Nhị, nước mắt chưa từng ngừng.
Cuối cùng Liên Thập Cửu bây giờ nhìn không nổi nữa, đưa tay ôm Liêu tiểu thú trở về.
Người bên ngoài không biết nhi tử của hắn, hắn biết đến rõ ràng.
Liên Hấp sở dĩ khóc đùa với nàng như thế, chính là cảm thấy. . . rất đặc biệt.
Quả nhiên thấy tiểu gia hỏa lại gần một cách tinh quái, cười nói.
“Cha, nương thực sự biết động.”
Đây có thể sinh động hơn họa rồi.