CHƯƠNG 27: KHÔNG MỜI MÀ TỚI
Editor: Luna Huang
Liên phủ lần này muón thú chính là thiếp, mặc dù không phải là chính thê, nhưng bằng địa vị của Liên gia ở trong triều, muốn vào không phải số ít.
Liên phu nhân vừa tìm tới nàng, người bên kia tặng lễ cầu nàng nói thân sắp đạp bể cửa.
Trương môi bà tổng cộng bế không dưới mười bức họa, vốn định hôn sự này không khó, hơn nữa mình miệng lưỡi tam thốn không lạn, tất nhiên có thể nói được, không nghĩ thua thiệt trước một tiểu oa oa.
“Phương thảo thiên nhai người tự mộng, vị thiên kim Vương gia này tên Phương Mộng, tên rất hay.”
“Phương Mộng? Vì sao không phải là giải mộng? Mộng là tròn là vuông, bà bà thấy qua chưa?”
(Luna: câu hỏi khó nha haha)
“Như vậy một vị.” Trương môi bà hơi thở mong manh.
“Phương Trầm Ngư cô nương, tên luôn luôn tốt. Chim sa cá lặn, tiểu công tử tất nhiên nghe qua. Vị Phương thiên kim này còn là mỹ nhân khó tìm, người nhìn tranh này, chính kinh là cô nương trong sáng.”
Liên tiểu thú lúc này trái lại gật đầu, tán dương nữ tử trên họa.
“Quả thực.. . . Thế nhưng trong sách nói mệnh mỹ nhân cũng không quá dài. Hấp nhi không muốn vừa có hậu nương, hậu nương liền chết.”
Người đều là có cảm tình, hắn thiện lương như vậy, tiểu châu chấu xanh dưỡng chết cũng phải thương tâm chừng mấy ngày.
Vậy mới vừa rồi là ai nói không thích xấu? ! !
“Tiểu công tử không phải nói, thích xinh đẹp sao??”
Trương môi bà còn đang khổ cực giãy giụa, đổi lấy một giương mắt thật là vô tội của Liên tiểu thú.
“Tiểu hài tử nói làm sao có thể tin? Nhân gia hiện tại lại không thích.”
“. . .”
Trương môi bà khóc.
Thời gian ly khai Liên gia, quay Liên phu nhân chắp tay cúc cung.
“Phu nhân thứ tội, cửa hôn sự này thật không dễ, người vẫn là mời cao minh khác đi.”
Liên béo đôn mại tiểu chân ngắn từ bên trong đi ra, một mặt liếm cục đường một mặt nói.
“Nãi nãi, bà bà kia ngày mai lại đến chứ? Tiểu thú thích nàng.”
Liên phu nhân cúi đầu nhìn tôn nhi của mình, mở miệng vài lần cũng không nói nên lời, biểu tình cứng ngắc như sư tử bằng đá.
Muốn nói miệng bà mối, vậy có thật không coi là miệng tốt. Thêm mắm thêm muối, đề tài câu chuyện trên phố, phần nhiều là từ nơi này đi ra ngoài.
Đây không, việc Liên tiểu thú chưa xem được hậu nương, ngày thứ hai sáng sớm truyền đến trong lỗ tai mấy vị khác. Liên phu nhân chính là phí bạc thỉnh môi, cũng là không ai còn dám nhận.
Liên Phương thị vì thế phiền muộn nhiều ngày, vốn muốn thôi, nhưng không nghĩ cũng không lâu lắm, liền có người không mời mà tới.
Vọng Thư Uyển
Trong Ỷ Mai viên Liên phủ.
Nữ tử mặc váy dài đỏ thẩm tiên hạc dệt kim, mới vừa vào viện tử liền tới Mai viên Liên Thập Cửu yêu nhất.
‘Cao tiêu dật quân quân tri phủ, chính thị tằng băng tuyết đọng thì.’ Phẩm vị của Liên đại nhân từ trước đến nay không tục.
Làn váy tộng lớn, theo ba danh tỳ nữ mặc cung trang, cúi đầu mà đứng, xiêm áo đại lãnh thiên còn có một nghi trượng vũ mao phiến.
Phái đoàn là có, chỉ tiếc trên người ăn mặc đều có chút cũ, trên mao phiến một con tước vũ, rõ ràng cho thấy bổ vào.
Liên phu nhân nghe được hạ nhân hồi bẩm, vội vội vàng vàng tới rồi.
Vừa thấy được người đến nét mặt liền một cái chớp mắt cứng lên, chợt không dấu vết biến mất.
“Lão thân thỉnh an huyền chủ, huyền chủ đọc đủ thứ thi thư, thưởng thức thực sự là không tầm thường.”
Nữ tử nghe vậy mỉm cười quay đầu, bộ diêu tán ti trên đầu lay động.
Dáng dấp mặc dù không tính là tuyệt sắc, nhưng là có thể phải khen một câu dịu dàng. Đáng tiếc là, phần tướng mạo này dưới trang cố ý kim sức, ngược lại tục.
“Phu nhân làm sao khách khí như vậy? Sắp không cần giữ lễ tiết như vậy rồi.”
Nói như vậy, dưới chân chậm rãi tiến lên muốn đến đỡ Liên Phương thị.
Lời này của Trình Nguyên huyền huyền giọng thành khẩn, lại cố ý không mang tự xưng, rõ ràng cho thấy muốn kéo quan hệ này gần một tầng.
Liên phu nhân mặc dù thắt cổ cắt cổ tay, nhà mình ‘làm’ kinh thiên động địa, nhưng mấy chục năm qua cũng là duyệt vô số người. Dưới chân hơi lùi một bước, như trước hành toàn bộ lễ.
“Huyền chủ thân thiện, lão thân lại không thể cậy già lên mặt, quy củ nên có vẫn phải có.”
Đây là tách rời quan hệ ra.
Trình Nguyên thấy thế hiểu rõ, vươn tay ra kéo làn váy của mình.
“Trình Nguyên làm sao cũng là vãn bối, phu nhân ngược lại làm cho Nguyên nhi không được tự nhiên như vậy.”
Liên phu nhân cười nhạt không nói, hư thủ làm thế thỉnh.
“Huyền chủ thỉnh vào sảnh ngồi ghế.”
Một “Thỉnh”, một “ngồi ghế”, Trình Nguyên khách khí nữa, liền mất giá tử nên có.
Liên tiểu thú ở một bên cắn ngón tay.
Trong ý thức của hắn, còn không phân rõ thân phận gì quý trọng. Chỉ biết là huyền chủ mặc như hồng đăng lung này, hình dạng không dễ ứng phó như vậy.
Phòng khách bày yến, điểm tâm đều tinh xảo, tâm tư của Trình Nguyên lại không ở chỗ này.
Mấy phen khách sáo, nàng giống như vô tình vấn.
“Liên thị lang còn chưa hạ nha sao? Ngày đông tuyết, cũng thực cực khổ.”
Liên Phương thị cúi đầu uống thang phẩm, hàm tiếu đáp.
“Thanh niên nhân, nên tôi luyện một chút. Huyền chủ chó quang cố, nếm thử hoa quế lạc tử này xem có hợp khẩu vị của người?”
Nói xong dùng đũa cung kính gắp một khối đặt ở trong bát nàng.
Trình Nguyên nghe được thái độ của Liên Phương thị, ngược lại cũng không ngạc nhiên chút nào.
“Đồ của Liên phủ, từ trước đến nay đều là cùng tâm ý ta.”
Trong lời nói có thâm ý khác, Liên phu nhân vẫn là không tiếp.
Đều là nữ nhân cao thủ trong đống đánh thái cực, đạo hạnh của Trình Nguyên, đến cùng còn chút non.
Trong bụng nàng bất mãn, nét mặt cũng vẫn là cười. Đuôi mắt đảo qua bàn tiệc, đối diện ánh mắt đen lúng liếng của Liên tiểu thú.
“Đây là Liên tiểu công tử? Lớn lên thực sự là khả ái, mới vừa rồi ngươi là đang nhìn ta sao?”
Liên tiểu thú nghe nàng tận lực phóng nhu âm sắc, không tự chủ run run một chút.
Hắn là đang nhìn hoa quế lạc tử.
vongthuuyen.com
Khối kia vốn là hắn nhìn trúng trước.
Trình Nguyên nói xong, hướng Liên Phương thị nói.
“Khó có được hài tử này hợp nhãn duyên của ta, không bằng an vị đến gần ta đi.”
Liên Phương thị là tôn tử nô, đừng nói là Trình Nguyên, chính là Liên Thập Cửu cùng Sơ Nhị ôm hài tử nàng cũng là không muốn.
Huống chi là Trình Nguyên rõ ràng ý đồ bất thiện.
“Di nãi nãi, Hấp nhi tự ngồi bất ổn, làm trễ nãi người dùng bữa.”
Một tiếng đồng ngôn vô kỵ, phá vỡ tràng xấu hổ trên mặt, đồng thời Trình Nguyên cũng hóa đá.
Liên Phương thị sủng hắn, mỗi lần cùng quan gia phu nhân ăn, người bên ngoài cũng đều tôn nàng một tiếng Liên phu nhân.
Huyền chủ này cũng gọi như vậy, đó chính là ngang hàng với Liên Phương thị, nhưng không phải là di nãi nãi sao??
Hài tử yên lặng nhai điểm tâm, cũng không cảm giác mình làm đại sự gì, khéo léo gắp một đũa điểm tâm cho vào trong miệng.
Trên bàn tiệc, triệt để an tĩnh.
Liên Phương thị nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Trình Nguyên huyền chủ vội vàng tạ lỗi.
“Huyền chủ thứ tội, Hấp nhi còn nhỏ, nên thuận miệng nói bậy, mong rằng huyền chủ bao dung.”
Dưới ống tay áo của Trình Nguyên tay đã run không kèm được, cuối cùng cường cười nói câu.
“Vô phương. Đồng ngôn. . . Không cố kỵ.”
Tương lai nàng phải gả qua đây, không ổn định tiểu hỗn đản này trước là không được.
Lúc ăn là cái gì, đều nhạt như nước ốc, hai nữ nhân đều tự hợp lại bàn tính, hơn phân nửa thực vật đều vào cái bụng bự của Liên béo đôn.
Trình Nguyên đi rồi, Liên tiểu thú kéo góc váy của Liên Phương thị vấn.
“Nãi nãi, huyền chủ là huyện nào a?”
Liên phu nhân đứng tại chỗ nhíu mày, trầm giọng nói.
“Huyền chủ. . . Là phong hào. Phong hào hoàng gia ngự ban.”