PHU QUÝ HÀ CẦU

CHƯƠNG 51: NÉM ĐẾN ĐÂU RỒI?

Editor: Luna Huang
Tiếng xào xạc của vạt áo nhấc lên, bồi thêm một trận mặt đỏ tim đập.

Sờ soạng thứ mềm mại kia, đó là sờ đến sẽ không muốn buông ra.

Hai người đều tận lực ngăn chặn cảm xúc như vậy, Liên Thập Cửu lại cứ đúng là không chịu quy củ nằm im, cuối cùng khó chịu, vẫn là bản thân hắn.

Một trận vành tai và tóc mai chạm vào nhau sau, hắn dán lên sau người nàng nỉ non.
“Sơ Nhị,. . .nếu không chúng ta đem Liên tiểu thú ra bên ngoài đi?”
(Luna: Đột nhiên ta buồn cười quá)

“Nói càn! Cảnh tối lửa tắt đèn này có thể đem hài tử ném đi đâu?”

Liên tiểu gia hơi trầm ngâm.

“. . .liền ở phụ cận đi, trời sáng lại nhặt về là được.”

Nói xong, mình cũng thở dài, đứng dậy rót một ngụm lớn trà lạnh.

Vốn nha, Liên Thập Cửu mang theo nhi tử là dùng để cản hoa đào cho bản thân, nào biết đâu rằng ngay cả ‘hoa nhà mình’ cũng cản luôn ở ngoài.

Ninh Sơ Nhị khó được thấy hắn ủ rũ như vậy, thật sự có chút dở khóc dở cười.

Lại cảm thấy được bộ dạng tính trẻ con đặc biệt để người buồn cười, đưa tay kéo góc áo của hắn.

“Tính toán cứ như vậy ngồi một đêm? Mau lên đây ngủ đi.”

Từ lúc Liên tiểu thú trưởng thành, ba người bọn họ thật sự hồi lâu không có ở cùng nhau ngủ nữa.

Loại cảm giác này rất vi diệu, sẽ có một loại ấm áp tràn ngập dưới đáy lòng.

Nhưng mà ngay khi Ninh Sơ Nhị bị loại ấm áp này tràn ngập, Liên tiểu gia quá mức sát phong cảnh nói.


“Ta cũng tính toán làm một đêm, nàng thật không muốn đem hài tử ra bên ngoài sao?”

Đáng thương Liên tiểu thú có thân phụ không có trái tim dành cho bản thân mình vậy, đối phương lại chỉ nghĩ đến làm sao ném mình ra ngoài.

Nếu không phải bên ngoài có không ít cơ sở ngầm của triều đình, miễn dính thị phụ, Liên đại nhân sợ là muốn mang Ninh Sơ Nhị đi ra ngoài ‘thuê phòng’.

Ninh Sơ Nhị trừng mắt trân châu nhìn hắn.

“Suốt ngày chỉ nghĩ đến những thứ được mất.”

Liên tiểu gia cũng không thống khoái, cà lơ phất phơ nhíu mày.

“Của ta ta không thể dùng?”

Ninh Sơ Nhị lại không lời mà chống đỡ.

Nàng muốn nói, ta từ lúc viết hòa ly thư xong cũng không phải là của ngươi nữa. Nhưng nói ra lời này, mình cũng cảm thấy rất đả thương người, dứt khoát đá mành, hỏi.

“. . . Yêu có ngủ hay không!”

Không có chứng kiến, Liên Thập Cửu bởi vì lời này nhấp khóe môi.

Vọng Thư Uyển.com
Người này cũng không phải là có thể dễ nói chuyện, tâm tư gì đều thích thử thăm dò.

Ninh Sơ Nhị nói một câu như vậy, trong lòng Liên Thập Cửu liền thoải mái, cảm thấy được đồ không lương tâm còn biết mình là của ai.

Lần sau lại muốn ngủ, sẽ không khách khí nữa.

Đáng tiếc Ninh Sơ Nhị như thế nào nghĩ đến hắn còn có nhiều tâm tư này, trong chốc lát liền cảm giác có người nằm lên đây.

Trung y của Liên Thập Cửu mang theo mát lạnh dán vào nàng, trên mặt còn cố ý bày một ít khó chịu.


“Tính tình của ngươi càng phát lớn, đánh giá ta là tiểu quan thủ hạ không có đầu óc gì của ngươi.”

Giống như là Ninh Sơ Nhị ức hiếp hắn.

“Ta không có, chỉ là ngươi luôn. . .”

“Sơ Nhị, ta cảm thấy nàng phải biết, ta không phải nam nhân bình thường.”

Ninh Sơ Nhị cảm giác mặt mình lại có phát sốt, nói cũng không còn dám tiếp nữa, chỉ là yên lặng lấy chăn đắp kín người hắn.

Thực sự không phải nhị cô nương chúng ta ngốc, thật sự là ‘Tiền phu’ có bản lĩnh nhất đẳng. Lại còn biết phải giả bộ hồ đồ, cũng cản không nổi nội bộ chủ nhân biến thành màu đen.

Vừa cảm giác nồng say như thế, Ninh Sơ Nhị thật sự hồi lâu chưa từng ngủ thoải mái như vậy.

Sáng sớm luồng nắng thứ nhất đánh vào cửa sổ thì nam nhân cùng hài tử của nàng đều ở bên cạnh, loại ấm như ba tháng đầu xuân này, là từ lúc bước ra khỏi đại môn Liên phủ đến giờ cũng không dám tham vọng.

Liên tiểu thú mở mắt buồn ngủ mông lung, bàn tay béo nhỏ xoa xoa đôi mắt, nãi thanh nãi khí gọi một tiếng “Nương”.

Sau đó từ chăn cuốn đến trước người Liên Thập Cửu, mềm gọi một tiếng “Cha”.

Làm cho cả rét đậm đều xán lạn lên.

Ngoài cửa hạ nhân đã chuẩn bị xong nước ấm rửa mặt, nàng khó được giống nữ nhân, vì bọn họ mặc y phục chải tóc.

Phụ tử hai người thật biết điều, đều lẳng lặng ngồi ở trên giường nhìn nàng thu xếp, đến phiên ai, liền đứng lên để tùy ý nàng mặc.

Hết thảy đều là tốt đẹp như vậy, thẳng đến một đạo thanh âm hưng trí bừng bừng từ ngoài phòng vang lên.

“Sơ Nhị, ta nghe nói tạp thị bên này có nhà đậu hoa làm đặc biệt ngon, ta mang ngươi đi ăn a.”

Đúng là thanh âm của Phong Sầm Phong đại cốc chủ.


Ninh Sơ Nhị liền cứng ngắc.

Nếu như nói lúc này nhất định phải có một người đến gõ cửa, hắn có thể là đông quan, có thể là Trình Nguyên, thậm chí là tiền bà bà cũng không sao, nhưng đừng là Phong Sầm.

Chính là người đã đến đây, hơn nữa liền đứng ở ngoài cửa, làm sao đây?

Đây tự nhiên là phải giả bộ giả ngu.

Ninh Sơ Nhị quả thật làm như vậy, nhưng Liên tiểu thú quá mức ghét bỏ người ngoài cửa nói câu.

“Ngươi đi đi, nương tự chải đầu cho ta.”

Hắn ghét nhất quái lông mi thúc thúc, cục u sưng trên đầu đến bây giờ nhớ tới đều đau.

Ngoài phòng Phong Sầm nghe được thanh âm của Liên tiểu thú cũng là ngẩn ra, nhíu mày nói.

“Sơ Nhị, ngươi ngủ cùng đồ thối kia sao? Chúng ta đi ăn đậu hoa, không mang theo hắn được không?”

Vọng Thư Uyển.com
Ninh Sơ Nhị cảm thấy, Phong Sầm thật sự thuần lương thật đáng yêu.

Đổi thành nam nhân khác, đại khái đúng là không thích tiểu thú cũng sẽ làm bộ dáng đi.

Tiểu tử kia quả nhiên không vui ra mặt, cúi đầu nói với đầu ngón tay.

“Người ta mới không cần ăn cùng ngươi, ngươi còn nói ta, ta sẽ để cho cha ta đá ngươi.”

Nếu nói là trước mặt Phong Sầm, Liên Thập Cửu chính là hắn một điểm kiêng kị nhất của hắn, ai chạm đến người đó liền xui xẻo, còn cách một cái đại môn thực có thể đánh nhau với tiểu hài.

Cũng không quản đối phương có nhìn thấy hay không, chiết phiến mở một cái lộ ra một loạt băng châm bén nhọn.

“Ngươi cảm thấy cha ngươi đánh thắng được ta sao? Người chỉ biết vũ văn lộng mặc, cũng có thể lấy quan chấp bút, có bản lĩnh để Chiêu Tài Tiến Bảo lăn xa chút thử xem.”

Mỗi lần Liên Thập Cửu đều sai người có bao xa ném hắn ra bao xa, lần trước Chiêu Tài lại càng lấy cái bao tải trói hắn ở trên xe ngựa, sửng sốt kéo đến vài dặm ngoài Bình Xương thôn.

“Động đến liền tìm người đánh ta, tại sao bản thân không tự xông đến? Hành vi tiểu nhân.”

Dù sao Liên tiểu thú cũng là hài tử, bị một trận trách móc này, lập tức liền trề môi, căm giận nắm chặt nắm tay nhỏ.


“Ngươi có bản lĩnh, tìm Chiêu Tài thúc thúc giúp ngươi. Ngươi chính là người xấu, ức hiếp tiểu hài tử cùng phụ nữ.”

Tiểu hài tử nơi này, tất nhiên chỉ bản thân của hắn. Mà phụ nữ nha, khụ. . .

Trình Nguyên huyện chúa còn đang trang điểm ~

Nhưng Phong đại cốc chủ sống hơn hai mươi năm, đối với ức hiếp người là tiểu hài hay là phụ nữ chưa bao giờ để ý, cho nên căn bản không loại này xem là chuyện gì.

Chỉ phe phẩy quạt giấy trong tay nói với Ninh Sơ Nhị.

“Ngươi mở cửa ra a, ánh mặt trời bên ngoài rất tốt, ngươi nhất đinh muốn mang tha du bình (Luna: con chồng trước) đi cùng liền đi thôi.”

Ngay cả hô hai tiếng, cũng không nghe được bên trong trả lời.

Lúc đó Ninh Sơ Nhị đã rối rắm, làm thế nào giải thích tình huống hiện nay với Phong Sầm.

Cũng không phải lo lắng hắn hiểu lầm cái gì, chỉ là. . . Tóm lại là sắp lộn xộn.

Cũng chính là tại lúc này, nhi tử phấn nộn đáng yêu của nàng chậm chạp hỏi, “Cha, tha du bình là cái gì?”

Liên tiểu gia không chút để ý gõ bàn hai cái.

“Đó là như Phong thúc thúc ngươi, dán người đòi cơm, lại không chịu trả bạc.”

Tiếng đập cửa ngoài phòng, dừng lại.

Trong lòng Ninh Sơ Nhị nói câu, xong rồi.

Nháy mắt nhìn thấy phiến cửa gỗ khắc hoa bị chưởng lực chấn vỡ, trong tứ phân ngũ liệt, là sắc mặt xanh mét của Phong cốc chủ.

Dưới trợn mắt, cả tầm mắt đều tập trung ở trên thân nam nhân đang tự tại uống trà trong phòng.

“Ngươi mới vừa nói, ai ăn cơm không trả bạc?”

Liên tiểu gia thản nhiên liếc hắn.

“Phong cốc chủ nghĩ đến, trong chúng ta ngoại trừ các hạ ra, còn ai vào đây nữa, ai ở ngoài ăn cơm bá vương, lau bàn nửa tháng cho người ta, lại được chuộc về?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi