PHU QUÝ HÀ CẦU

CHƯƠNG 61: NAM QUỐC HỮU GIAI NHÂN

Editor: Luna Huang
Hắn đương nhiên muốn nói không có.

Đường đường quan to tam phẩm, bởi vì có thể ôm nữ nhân của mình trở về mà rơi lệ, không dọa người chạy mất sao.

Hơn nữa hắn còn muốn trở về nói cho Liên tiểu thú biết, những lời hắn(LTC) nói xấu sau lưng nương hắn(LTT) không được nói ra.

Bằng không hắn nhất định là phải ngủ sài phòng.

Hắn cảm nhận được nàng ôn nhu quay lại ôm, chậm rãi vòng bên hông, mang theo nhiệt độ cơ thể của nàng, xuyên thấu qua vật liệu may mặc truyền vào tứ chi bách hài.

Chân thực như thế, hệt như trong mộng rất lâu rồi.

Ninh Sơ Nhị nhẹ giọng gọi hắn.

“Thập Cửu.”

Hốc mắt cũng đều ngấn đầy nước mắt.”

“. . . Là ta không tốt, ta nên sớm đi nói cho ngươi biết. . . Ta cũng rất nhớ ngươi.”

Nàng có thể biểu đạt tình cảm của mình như vậy, một câu nhớ ngươi, nói bao nhiêu tưởng niệm cùng lưỡng lự.

Nước mắt mặn sáp, không còn là khổ sở nội tâm nữa, càng nhiều là, là một lần nữa có được thoải mái cùng vui sướng.

Chẳng bao lâu sau, quen thuộc đến xa lạ, thống khổ cùng tra tấn, trở mình lộn xộn ở trong lòng, đều ở một khắc này theo nước mắt khóe mắt tan thành mây khói.

Tương ái tương tử, bất quá chỉ có thể.

Nàng may mắn có được phúc phận này, gặp gỡ hắn.

Nước mắt trên mặt, được hắn nhẹ nhàng từng cái từng cái hôn xuống, sau đó cúi đầu chuẩn xác cắn môi của nàng.

“Phụng nhi.”

Hắn thấp than tiên nhỏ của nàng, cảm thụ được cánh môi mềm mại như liễu nhữ ấm áp của mùa xuân ba tháng, trơn ở trong miệng, lướt qua môi, lấy đi toàn bộ khí tức.

Ninh Sơ Nhị hơi nâng đầu lên, không hề do dự, đón nhận môi của hắn.

Hai người thỏa thích ôm hôn, giống như là muốn bù lại thân mật đã tự dưng bỏ qua hơn một năm nay.

Đầu lưỡi linh hoạt, chạy mỗi ngóc ngách trong khoang miệng, hắn liếm qua hàm răng của nàng, há to mút lên phần ngọn ngào kia.

Khí tức nống rực dần dần tăng thêm, nếu sau đó còn không thể để nữ nhân bổ nhào vào, Liên tiểu gia đã cảm thấy mình không phải là nam nhân nữa.

Vì thế cũng không còn khách khí nữa, có chút dùng lực đặt người ở dưới thân.


Đưa tay xoa nắn lên thân thể của nàng, cảm thụ được sự mềm dẻo của nàng.

Vật liệu may mặc trên người cả hai đã mở ra, băng vải bó trước ngực cũng bị hắn kéo ra.

Liên Thập Cửu chỉ cảm thấy chưa đủ.

Hắn đem mặt chôn ở giữa hai nơi cao ngất đẫy đà kia, dưới bàn tay trơn liền muốn cởi bỏ dây buộc bên hông nàng.

Chợt cảm giác mát để lý trí Ninh Sơ Nhị hốt hoảng tỉnh lại, phút chốc nàng cả kinh, vội vươn tay giữ chặt hắn.

“. . . Đừng, ta hôm nay, nguyệt sự đến.”

Một ít thẹn thùng trôi nổi trên gương cười mặt đỏ ửng mê người, trong mắt hơi nước dày, chính là lời nói ra. . .

Vọng Thư Uyển.com
Cả người Liên tiểu gia đều là cứng đờ.

Không cam lòng túm chặt y phục của nàng không chịu buông ra.

Hắn làm sao lại quên, mới vừa rồi chén thuốc bổ máu kia nàng cũng uống xong rồi.

Ninh Sơ Nhị nhìn không tới biểu tình lúc này của nam nhân này, nghĩ đến nhất định là cực ‘Phấn khích’.

Nàng đưa tay đẩy hai lần, thấy sườn mặt thất vọng của hắn, tự dưng lại có chút buồn cười.

Liền dùng tay ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói.

“Lần sau đi. . . Ngươi, nhịn một chút.”

Hắn dùng tay ôm lấy nàng, thật lâu sau mới cọ lên gương mặt của nàng nằm chết dí một bên, rầu rĩ nói.

“Mỗi tháng của nàng không phải là đầu tháng mới đến sao?”

Chuyện của nàng, cho tới bây giờ hắn đều nhớ rõ.

Ninh Sơ Nhị cắn môi, cảm thấy được cùng nam nhân thảo luận nguyệt sự thật sự có chút hoang đường, nhưng vẫn là ứng.

“Mấy tháng này, cũng không quá chuẩn.”

Là thân mình không tốt sao?

Liên Thập Cửu nghe vậy nhíu mi, tỉ mỉ đánh giá nàng.

“Tìm ngự y thự Lưu đại nhân lại đây xem một chút chứ?”

Ninh Sơ Nhị vội xua tay.


“Không cần phiền phức, Phong Sầm đã chẩn qua mạch cho ta, chính là gần đây quá mệt nhọc, không phải là mao bệnh lớn gì.”

Liên Thập Cửu đã cảm thấy cả người cũng không tốt, ấn đường nhăn càng phát ra nặng.

Muốn nói, để cái đồ vật kia nhìn cái gì?

Nhưng hắn cũng không biết nhìn, nhất thời lại cảm giác mình ‘Tài sơ học thiển’.

Lại ngừng trong chốc lát mới nói.

“Có khai dược phương không?”

“Ân, mỗi ngày đều có uống.”

Hắn liền lại không nói.

Lúc sau, Liên tiểu gia rất là bù lại một trận《 Bác Thanh Nữ Khoa 》cùng《 Thiên Kim Phương Vấn 》, sau đó lại còn 《 Sản Hậu Thiên 》 đều đọc hết thông thấu.

(Luna: cuốn một bách khoa toàn thư nói với nữ học, cuốn hai các loại câu hỏi của con gái, cuối ba sách nói về chuyện sau khi sinh)

Lúc Ninh Sơ Nhị hoài thai lần hai nếu không phải Liên Phương thị số chết lôi kéo không cho hắn đỡ đẻ, không chuẩn ngay cả việc này cũng ôm vào trong người rồi.

Đây tự nhiên là nói sau.

Trước mắt Liên tiểu gia chính là các loại không thoải mái trong lòng, các loại chuyện tu mật của nữ tử cái đồ vật kia đều biết đi, hơn nữa còn là Phong Sầm luôn tận sức đào góc tường của hắn, thế nào cũng không phải chuyện vui vẻ gì.

Ninh Sơ Nhị nhìn yên lặng Liên Thập Cửu ăn dấm chua, lại cười nói.

“Ta cùng Phong Sầm mười ba liền quen biết, vốn là không khác thân nhân, đối với đệ đệ của mình nào có để ý nhiều như thế?”

Lúc nàng mới tới nguyệt sựm vẫn là cái tên kia trừng mắt trân châu, chịu không nổi phiền ném đến một phân tro.

Vẫn còn nhớ rõ hắn đỏ bừng mặt lên, rít gào: “Ngươi thật không nữ nhân.”

Nàng vuốt cái mũi nhận lấy, cũng không quên kéo ra khuôn mặt tươi cười thật to cho hắn.

Nàng sớm xem hắn như người nhà, cho nên vẫn không cảm thấy được có cái gì.

Nữ tử khó tránh người theo đuổi, vô tư xử lý, đối với chính mình, đối với đối phương đều là một loại tôn trọng.

Nhưng đạo lý này Liên Thập Cửu cũng rất hiểu, hắn chỉ là đơn thuần chán ghét Phong Sầm thôi.

Hắn tự tay kéo y phục của thê tử lại, khóa lại trong chăn, sưởi ấm chân của nàng, như quá khứ vậy.

Nhưng cũng không gây trở ngại trong lòng suy xét, nên tìm cái dạng điển tịch phụ khoa gì để xem.


Mỗi lần vào đông tay chân của Ninh Sơ Nhị đều cũng lạnh lẽo, cách vớ, nhìn hắn sưởi ấm chân cho nàng.

Năm xưa bỏ đi, cho dù đã không phải là thiếu nữ năm tháng xanh tươi gì nữa, như trước cũng bị phần ấm áp dịu dàng này làm cảm động.

Liên Thập Cửu ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười lại sưng đỏ mắt, khẽ cười nói.

“Tào Thực nói, ‘Nam quốc hữu giai nhân, dung hoa nhược đào lý’ tất nhiên tao nhã tuyệt diễm. Đáng tiếc Liên Thập Cửu có thê tử, lại có dung mạo giống như hoa đào, mắt như lạn đào, chờ chút cần phải nhớ rõ dùng đủ nước ấm, không để người khác chê cười.”

Ninh Sơ Nhị không khỏi lại bị chọc cười, nhấc chân đá hắn một cái.

“Ngươi mới là lạn đào.”

Thái độ hờn dỗi, phấn nộn như hoa,

Hắn tự tay bắt lấy bàn chân lộn xộn của nàng, chậm rãi xoa nắn, rủ mắt nói một câu.

“. . . Lần sau sẽ không.”

Hắn nói là nước mắt của nàng, hắn sẽ không khiến nàng khóc nữa.

Ninh Sơ Nhị nhìn hắn như vậy, ngực như là bị cái gì vậy nhẹ nhàng đụng vào, mềm mại lại suýt nữa rơi lệ.

Nàng biết, đối với Liên Thập Cửu mà nói, những lời này cũng không phải hoa ngôn xảo ngữ gì, mà là hứa hẹn với nàng.

Người ‘già’, luôn già mồm cãi láo nhiều mấy phần, Ninh Sơ Nhị không muốn làm cho hai mắt của mình sưng thật lợi hại, vội vàng vòng vo chuyển câu chuyện nói.

“Kỳ thật ta cũng không phải thích khóc như vậy.”

Liên Thập Cửu mỉm cười, đột nhiên nghĩ đến chuyện lý thú hậu hôn, trêu ghẹo nói.

“Không thích khóc sao? Ta thế nào nhớ rõ người nào đó từng băng bó một đôi mắt sưng đến hộ bộ tìm ta, khóc đến cả nha môn đều nghe thấy được?”

Lúc đầu Ninh Sơ Nhị còn không có kịp phản ứng, ngây ngốc nhìn hắn, dừng một lúc lâu, nghĩ đến chuyện dọa người hận không thể đào hầm chôn mình kia, lập tức kéo chăn vùi đầu vào trong.

“. . .Ngươi còn nhắc nữa? Lúc trước đã nói không đề cập tới nữa rồi mà.”

Liên tiểu gia nằm nghiên cạnh nàng.

“Ta đáp ứng khi nào thì? Ta nhớ được lúc ấy ta chỉ nói, không nói trước mặt ngoại nhân. Hơn nữa nàng đáp ứng cho ta. . . Không phải cũng chưa làm sao?”

Bởi vì từ đó không lâu sau, hai người liền tách ra rồi.

Nói như vậy, hắn tiến đến gần nàng một chút.

Vọng Thư Uyển.com
“Dù sao tương lai còn dài, sau này làm cũng thế thôi.”

Ninh Sơ Nhị tức giận suýt nữa đá hắn một cái.

Ngươi nói việc này là cái gì?

Hiểu sai đều diện bích!

Kỳ thật chính là để Ninh Sơ Nhị chủ động đi nói với Liên tiểu thú, không cùng bọn họ cùng giường, dùng lời của Liên tiểu gia nói.


“Đây là đang chuẩn bị vì Liên gia khai chi tán diệp, tuổi của ca ca cùng đệ đệ muội muội chênh lệch không cần quá lớn là được.”

Nói chuyện đầy thể diện, nhưng ‘tim của sói’, rõ rành rành.

Cho nên nói, Liên Thập Cửu chính là tiểu nhân vô liêm sỉ, tận dụng mọi thứ.

Ninh Sơ Nhị cuộn trong chăn, chỉ hận chính mình còn trẻ xúc động, để phu quân hỗn đản bắt nhược điểm.

Mà chuyện này, cũng là chuyện dọa người cả cuộc đời này của nàng cũng không muốn đề cập.

Vẫn còn nhớ rõ đó là năm thứ ba nàng gả cho Liên Thập Cửu, ngày trôi qua rất hòa bình thuận lợi. Ngoại trừ ngẫu nhiên có mấy gia quyến đại nhân xã giao, hơn phân nửa thời gian đều là nghiên cứu ngũ hành bát quái ở nhà, cùng bảo điển giáo dục trẻ nhỏ.

Lúc Ninh Trung Thu bước đi hai cái chân ngắn tiến vào, nàng đang chơi đùa với Liên tiểu thú, chợt nhìn đến một tấm mặt mũi của hài tử bầm dập, bao nhiêu cũng khiến nàng cảm thấy được có chút nghẹn tim.

“Ngươi ngã trong vũng bùn sao?”

Một bên nàng nhai quả trám một bên nói.

Ninh Trung Thu còn đang nhẫn, hai tay giao ác thắt lưng đi trước thi lễ, nãi thanh nãi khí nói.

“Thỉnh nhị tỷ tỷ bình lui hai bên trái phải.”

Ô, tiểu tử kia bắt đầu có trái tim tự tôn rồi.

Ninh Sơ Nhị thiêu mi nhìn hắn, lại ứng.

Người mới vừa đi hết, liền nhìn thấy đệ đệ của nàng lạch cạch một tiếng ngồi dưới đất, dậm hai cái chân nhỏ gào khóc.

“Người ta. . . Bị đánh! Ô ô ô ô ô.”

Tư thế kia thương tâm muốn chết, thật sự. . . Rất buồn cười.

Ninh Sơ Nhị sửng sốt một chút, lệnh hắn há mồm, nhìn nhìn răng cửa. Cũng còn đầy đủ, cũng không lo lắng thế nào, nhàn nhã ôm Liên tiểu thú ngồi ở bên cửa sổ phơi nắng.

“Vậy đánh lại a.”

Nam hài tử vốn là cần rèn luyện, bằng không cuộc sống sung sướng đến tuổi của ‘Liên đại nhân’ nhà nàng, mười bảy tuổi mới bị đánh, sau đó lại bắt đầu động não học vỡ liền muộn mất rồi.

Ninh Trung Thu khóc liền càng dữ tợn hơn, lấy mu bàn tay lau nước mắt nói.

“Đánh không lại nha, nhị tỷ tỷ vì sao không đau lòng đệ đệ? Ngươi nên giúp nhân gia đánh lại, ô ô ô ô ô.”

Làm một ấu đồng năm tuổi, liền có thể biết bị đánh phải tìm người lớn hỗ trợ, cũng coi như rất có nhận thức.

Cái này bao nhiêu cũng để Ninh Sơ Nhị có chút rộng lòng, đệ đệ của mình ngoại trừ tè dầm, chơi bùn, đào trứng chim ra, còn có thể hiểu được cái này xem như là nhiều rồi.

Bởi vậy tán thưởng nói.

“Cũng không tính quá sợ, không phải cũng không thế nào. Nam hài tử đều là cần bị đánh, tỷ phu ngươi không phải cũng ăn đòn qua sao.”

Nàng lại là ưa thích chuyện này của Liên Thập Cửu, bởi vì ngày thường hắn cũng quả thật không có chỗ nào đáng giá nàng cười nhạo.

Ninh Trung Thu hút hút hao dòng nước mũi đang chảy ra,

“Ai muốn so với tỷ phu a, hắn bị đánh liền **, rất không tiền đồ.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi