PHÙ SINH NHƯỢC MỘNG - TÁN TIỆN CỬU

Bánh xe vận mệnh đang dần khớp

Hương khói lượn lờ, một đen một trắng.

Quân cờ trong tay thiếu nữ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của người chơi, lách cách rơi xuống bàn cờ, làm gián đoạn ván cờ.

“A Tửu, sao vậy?”

Tang Hựu nhận thấy hơi thở muội muội loạn lên trong giây lát.

Tang Tửu không trả lời cầm quân trắng lên, cụp mắt cố xua đi ý nghĩ.

Tại sao … hình ảnh chàng ấy bị thương lại lướt qua.

Phải rồi … là hôm nay.

Quân cờ kẹp trong đầu ngón tay bị cuộn vào lòng bàn tay, mu bàn tay siết chặt nổi rõ gân guốc cho thấy chủ nhân đang mất bình tĩnh.

Muội muội không nói, Tang Hựu cũng không ép, chỉ âm thầm ngồi quan sát.

Thật lâu sau, Tang Hựu nhìn thấy vẻ bối rối trên mặt muội muội.

“Ca ca, muội có một vấn đề …”

“Ừm, muội nói đi.”

“Nếu … huynh biết trước một chuyện sắp xảy ra và hậu quả của nó, huynh sẽ làm gì?”

Nên bỏ mặc hoàn toàn, hay thử thay đổi kết quả?

“A Tửu đang vướng mắc chuyện này sao?”

“Ừm … ta suy nghĩ một chút, thật ra có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng đến nó, có thể là người, có thể là vật, có thể cố định cũng có thể thay đổi. Kết quả dự đoán chưa chắc như muội nghĩ, cũng không có gì là tuyệt đối, hoặc có những chi tiết mà muội chưa từng thấy thì sao?”

“Đương nhiên, nếu không muốn vướng vào chuyện được mất, vậy khi gặp phải thì nghe theo trái tim mình.”

Tang Hựu vừa nói vừa chỉ vào tim mình.

“Đi theo nó, mặc kệ kết quả.”

Nếu hối hận, còn có ca ca và phụ vương.

Tang Hựu nghĩ thầm trong lòng.

Chưa chắc … cố định?

Trong thời gian ngắn, nhưng rất nhiều điều lóe lên trong đầu.

Tang Hựu nhìn muội muội ngẩng đầu cười ngọt ngào.

“Cảm ơn ca ca, muội hiểu rồi.”

Hoặc có thể là quyết định đã có từ lâu.

Cũng ở nơi đó nàng phát hiện ra hắn.

Bộ giáp trắng loang lổ vết máu, tuy bị thương nhưng phát quan chưa từng lệch, dù hôn mê cũng rất đẹp.

Chiến thần Minh Dạ.

Tang Tửu chậm rãi bước tới.

Nàng quỳ xuống, bàn tay có hơi run rẩy.

Thật quen thuộc, khuôn mặt nàng từng nhìn, nàng từng hôn.

“Chúng ta lại gặp nhau rồi …”

“Lần này ta cứu chàng, xem như trả lại chuyện chàng tốt với ta trước kia.”

Lời nói nhẹ nhàng bay trong gió.

Nàng lấy linh dược trị thương, không phải của Trai tộc, mà dựa theo ký ức kiếp trước của nàng.

“Cứ như vậy, không ai nợ ai.”

Nàng cho hắn uống.

Ở nơi Tang Tửu không nhìn thấy, ngón tay của người trong lòng chợt run rẩy.

Nàng không biết.

Minh Dạ cũng không hiểu.

Tại sao bản thân có thể nhìn thấy nàng, nhưng lại nghe không rõ, tỉnh không được.

Khuôn mặt này hệt như trong giấc mơ.

Chuyện quá khứ cũng thật sự xảy ra.

Trong đầu hắn có một giọng nói.

“Đây là cơ hội thay đổi duy nhất.”

“Cô là ai? Bỏ huynh ấy ra!”

Một lời quát mắng, một sự xô đẩy.

Tức thì nỗi hận trong lòng Tang Tửu bùng cháy.

Nàng nghiêng đầu, để người đến không thấy biểu cảm trên mặt, lặng lẽ nắm chặt tay.

A … quả nhiên cũng đến …

Người giết cả tộc của nàng ở kiếp trước.

Tang Tửu kiềm nén, cố tỏ ra không liên quan nhất có thể.

Đừng gấp … nàng vẫn chưa phải đối thủ của cô ta …

“Minh Dạ? Minh Dạ!” Thiên Hoan lay hắn.

“Chuyện này phải là ta hỏi mới đúng chứ nhỉ?”

Tang Tửu từ từ đứng dậy.

“Tự ý xông vào cấm địa của sông Mặc, mời đi mau cho!”

Nàng không dự, bắt đầu đuổi người.

“Hừ, nơi nhỏ bé của ngươi, tưởng ta muốn ở đây sao!”

Vẫn như trước, dù thân phận thấp kém nhưng mắt mọc ở trên đầu.

“Vậy xin mời.” Tang Tửu nhận thấy mình rất lịch sự, chỉ cho cô ta phương hướng.

“Ngươi!”

“Sao thế? Không nỡ?”

Người cao ngạo không thể chịu được đả kích nhất.

Nàng lặng lẽ nhìn bóng lưng họ khuất dần.

Sẽ không ai có thể làm hại tộc Trai nữa.

Nàng cũng quay người bỏ đi.

Nhưng không biết nữ nhân khẩu phật tâm xà kia đang ngấm ngầm âm mưu.

“Một sông Mặc cỏn con, cần gì khách khí?”

Bọn họ rời khỏi lại rẽ hướng.

Đó là … thạch trấn sông Mặc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi