PHỤ SINH

Chúc Vi Tinh bị mở hộp sọ, ca mổ không lớn, tuy nhiên bác sĩ vẫn đề nghị cậu nằm trên giường một tháng. Có lẽ vì quá buồn chán nên Chúc Vi Tinh luôn hết nằm rồi lại ngồi dậy, lung la lung lay tựa người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi y tá nhìn thấy, cô muốn nhiều lời bảo cậu ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng tất cả đều bị nghẹn lại khi cô bắt gặp nét cô đơn trong mắt cậu trai này.

Chúc Vi Tinh nhìn qua như chẳng hề sợ hãi, không lắng lo nghĩ lung, thậm chí cũng chẳng buồn bã hay vui vẻ, thiếu đi cảm xúc linh hoạt vốn có của thanh thiếu niên, nhưng lại không hoàn toàn là một vũng nước đọng, trong đó có mờ mịt, có hiếu kì, cũng có kiếm tìm. Mờ mịt về cái thế giới mà cậu chẳng biết rõ này, hiếu kì về mọi thứ xung quanh, cũng như tìm kiếm sự thật và ý nghĩa về sự tồn tại của chính mình.

Cậu bắt đầu quan sát và thăm dò mọi thứ với kí ức trống rỗng, giống như một đứa trẻ mới vừa đến với thế giới này, yếu ớt và thận trọng từng li từng tí.

Lẽ ra đây là một hành vi tích cực, nhưng ai nhìn thấy cậu như thế cũng đều cảm thấy thương cảm và xót xa.

Không tiền, không sức khỏe, không người thân, không bạn bè, không kí ức, thậm chí là... không có chính mình.

Không chỉ các nhân viên y tế động lòng trắc ẩn đối với cậu, những bệnh nhân ở cùng khu hay người nhà của họ, gần như cả tầng lầu đều biết có một cậu trai ở phòng 606 bơ vơ không nơi nương tựa, chúng bạn xa lánh, giống như hoàn toàn bị thế giới vứt bỏ.

...

Ngày nọ, Chúc Vi Tinh lại đổ bệnh.

Tiết trời tháng tám ở thành phố U hay thay đổi, buổi sáng hãy còn gắt nắng chói chang, buổi chiều đã đổ mưa tầm tã.

Những cây Lan đuôi phượng ở tầng dưới bị những hạt mưa như đá lớn đập đến cành lá run rẩy, từng nụ từng bông rung rinh trong gió như đuôi cá, chúng nhảy múa, hoặc phải nói là đang giãy giụa thì đúng hơn.

Chúc Vi Tinh cũng đang run, cậu đã nhập viện được gần ba tuần, nhưng di chứng chấn động não không có dấu hiệu thuyên giảm, ban đêm không ngừng gặp ác mộng, ban ngày thì đau đầu ù tai, nôn mửa nhiều lần trong ngày và luôn bồn chồn không yên.

Bát cháo mà cậu thật vất vả lắm mới nuốt vào được lúc trưa đã bị nôn ra sạch sẽ, cậu nằm trên giường không ngừng run rẩy. Trước mắt là tầng tầng lớp lớp ánh sáng trắng cùng sương mù đen, như biển sâu nhấn chìm lấy cậu, lại giống như rọc tróc linh hồn cậu ra như rọc xương cá. Linh hồn cậu như đang lơ lửng trên không trung mà nhìn xuống bộ dạng đáng thương tột cùng của chính mình.

Một người trực bên giường thở dài: "... Tốt xấu gì cũng nên kê thêm một chút thuốc chứ, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải sẽ bị giày vò đến chết sao ..."

"Những loại thuốc có thể dùng đều đã dùng rồi, bác sĩ cũng không còn cách nào... Trường hợp của cậu ấy, làm sao tính được thuốc tốt..."

"Cậu ấy rốt cục gặp phải tai nạn gì vậy? Lúc trước tôi thấy cảnh sát điều tra ở hành lang, cậu ấy thực sự ngã từ lầu khách sạn xuống sao?"

"À, tôi có nghe, theo camera giám sát thì có vẻ như cậu nhóc này đã say rượu và ngã từ ban công tầng năm xuống, bản thân lại không có chỗ dựa, nếu không khách sạn Cao Lãng đã sớm bồi thường rồi..."

"Ôi, cậu trai này... nhưng dù cậu ấy có không hiểu chuyện đến đâu, người trong nhà cũng không thể mặc kệ thế này chứ..."

"Nói không chừng cậu ấy vốn không có người nhà..."

"Trường học hình như đã ghé qua một lần, sau khi nhìn thấy liền rời đi, nói sẽ tìm người quyên góp, nhưng phỏng chừng cũng phải đợi đến khai giảng rồi."

"Haiz, nhìn bộ dáng cậu ấy thật đáng thương..."

Kèm theo đó là những tiếng thở dài thở ngắn...

Không biết ai đã bật điều hòa trong phòng, chắc họ nghĩ Chúc Vi Tinh nóng nực bởi đầu cậu đổ đầy mồ hôi, nhưng thực ra cậu lạnh lẽo vô ngần, rét run từng đợt, gió nhẹ như có như không thổi qua góc chăn càng khiến cậu lạnh đến buốt răng. Nhưng cũng không ai để ý đến tình hình thực sự của Chúc Vi Tinh, những người đó vẫn còn đang nhiệt tình trao đổi đầy thương cảm với nhau.

Lăn qua lộn lại, dường như linh hồn lơ lửng trên không của Chúc Vi Tinh cũng bị kéo trở lại trong cơ thể, cậu chìm vào giấc ngủ như có như không, mơ hồ nhận thấy xung quanh càng lúc càng yên tĩnh, chỉ còn lại cơn mưa tầm tã đang trút nước bên ngoài.

Không biết đã qua bao lâu, cơn giông nổi lên khiến Chúc Vi Tinh giật mình hoàn hồn từ cơn ngủ nửa mê nửa tỉnh, vừa mở mắt ra vừa thở hổn hển, hai mắt mịt mờ, chỉ thấy ánh đèn cảm ứng trên hành lang bệnh viện lờ mờ chiếu sáng nội thất của căn phòng.

Cố gắng bình ổn hô hấp, Chúc Vi Tinh chậm rãi quay đầu lại, nhận thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng từ hành lang truyền đến.

Một lúc sau, có hai bóng người xuất hiện ở cửa phòng. Chúc Vi Tinh không thể nhìn rõ cho đến khi có người bật đèn trong phòng lên - đó là dì ở giường bên cạnh, lão Ngụy chồng dì hai ngày nay mới phẫu thuật xong, ban đêm cần phải chăm nom, nên dì một mực ở lại không về.

Đánh giá người tới trước cửa, dì tò mò hỏi: "Các người đang tìm ai vậy?"

Chúc Vi Tinh như có trực giác gì đó, gian nan chống người ngồi dậy.

Quả nhiên, khi hai người kia đi tới nhìn thấy cậu, họ liền vội vã bước đến.

"Vi Tinh?!"

Một người là một phụ nữ trung niên trạc tuổi bà dì, người kia là một bà cụ mái tóc bạc phơ, cả hai đều ăn mặc mộc mạc giản đơn.

Mới vừa hô gọi là người phụ nữ trung niên, dì bước đến bên giường, lo lắng lại gọi một tiếng,"Vi Tinh?"

Nói xong, dì nhìn tình trạng hiện tại của cậu, giọng nói vừa kinh ngạc lại vừa khổ sở, "Làm sao lại ngã nghiêm trọng như vậy?"

Chúc Vi Tinh không trả lời, quan sát dì, sau đó đưa mắt nhìn bà cụ phía sau.

Khác với vẻ mặt lo lắng của người phụ nữ trung niên, bà cụ không hề có biểu cảm gì, vẻ mặt có chút nghiêm túc, khóe mắt khóe môi rủ xuống, Chúc Vi Tinh không biết có phải bà mang ý tứ trách móc hay không, ánh mắt nhìn qua không chút nào trập trùng, gần như là lạnh lùng, chẳng hề nhúc nhích mà dính chặt vào người cậu.

Không thấy phản ứng của Chúc Vi Tinh, người phụ nữ trung niên chợt nhận ra: "A, đây có phải... lời bác sĩ nói là sự thật không? Con thật sự không biết chúng ta sao? Dì là dì Tiêu, còn đây là bà của con." Vừa nói dì vừa dịch sang bên để lộ rõ bà cụ phía sau.

Chúc Vi Tinh cùng bà cụ đối mắt nhau, cậu rõ ràng trông thấy đối phương hơi cau mày.

Cắt đi ánh nhìn, Chúc Vi Tinh cúi đầu im lặng, tầm mắt của cậu lại rơi vào một vũng nước lớn trên sàn.

Bà cụ cầm trong tay một chiếc ô to sụ đã rỉ sét, nước mưa bên trên không ngừng nhỏ giọt kéo dài theo đường đi, đọng một vũng nước trên sàn nhà.

Bên cạnh mép ô là chân bà cụ, bà đi đôi giày vải có nút thắt đen đơn giản kiểu cũ nhất, bên trên có vài miếng xốp phồng hút no nước mưa, dưới ánh đèn sáng rực ánh ra bóng loáng, chỉ cần giẫm mạnh là in ra dấu nước. Góc quần của bà cũng ẩm ướt, vết tích lan đến tận đầu gối, dưới lớp vải thô có thể nhìn thấy hai chân gầy guộc, trên đó còn dính một ít bùn đất.

Chúc Vi Tinh chậm rãi ngước mắt lên.

Lông mày của bà vẫn đang cau lại, nhưng lần này Chúc Vi Tinh để ý thấy những sợi tóc bạc rải rác trên má bà, không giống như vẻ lạnh lùng nghiêm nghị của khuôn mặt, chúng có vẻ hơi rối và vương nét lo lắng không yên.

Chúc Vi Tinh mấp máy miệng, nhưng vẫn không nói gì.

Dì Tiêu thấy sắc mặt cậu tái nhợt, vội vàng nói: "Có chỗ nào không thoải mái sao? Mau mau nghỉ ngơi cho tốt."

Cô đỡ Chúc Vi Tinh nằm xuống, định rót nước cho cậu, nhưng khi nhấc chiếc ấm trên bàn cạnh giường lên, lại phát hiện bên trong rỗng không.

Một tia tự trách thoáng qua mặt dì Tiêu: "Để dì đi lấy nước."

Trước khi đi, thấy bà cụ Chúc vẫn còn đứng, định tìm một chỗ cho bà ngồi, nhưng hai cái ghế duy nhất trong phòng bệnh đã bị dì giường cạnh chiếm giữ, dì ta cũng không có ý đứng lên nhường lại, chỉ đưa ánh mắt lạnh nhạt từ bên kia chăm chăm nhìn qua. Dì Tiêu đành phải để bà Chúc ngồi ngoài hành lang một lúc.

Bà cụ lúc đầu còn miễn cưỡng, cho đến khi dì Tiêu nhẹ giọng nói với bà: "Chân ngài đi đứng không tiện, đến đây nhiều ngày như vậy, lại gặp mưa to thế này, trở về đầu gối ước chừng sẽ lại phát bệnh cũ, con còn phải chăm sóc Vi Tinh, sợ là không thể chú ý đến ngài được."

Chúc Vi Tinh nhận thấy bà cụ trầm mặc mấy giây, mới mở miệng nói câu đầu tiên từ khi đến đây: "Chuyện trong nhà thế này đã phiền toái con rồi, ta làm sao không biết xấu hổ khiến con bận lòng thêm nữa, ta biết rồi, con mau đi đi."

Dứt lời thì bà bước ra ngoài ngồi xuống, ô vẫn cầm trên tay, chống trước mặt như một cây gậy thẳng tắp, lưng cũng nâng cao, rõ ràng tóc tai rối bời, quần áo cũng ướt nhem một nửa, ước chừng là một cụ bà bảy tám chục tuổi, thế nhưng tư thế ngồi lại phá lệ đoan chính, trông hãy còn khỏe mạnh.

Bà không nhìn Chúc Vi Tinh, chỉ nhìn bệnh án treo đầu giường của cậu, Chúc Vi Tinh thì nhìn bà qua tấm chăn bông che nửa người, một lúc sau, dì Tiêu quay lại, cậu lại nhìn dì Tiêu.

Dì Tiêu làm mọi thứ rất gọn gàng, rót cho Chúc Vi Tinh đầy cốc nước rồi lấy những thứ cần thiết hàng ngày từ túi ni lông mang ra, một bên sắp xếp phân loại cho cậu đâu vào đấy, một bên nhỏ giọng căn dặn cậu cách sử dụng. Nhất thời, chậu lớn chậu nhỏ bình bát chất đống xung quanh giường, nơi để đặt chân cũng không có.

Khi dì đang sắp xếp giày dép cho Chúc Vi Tinh, có thứ gì đó từ trong túi rơi ra, dì Tiêu không nhìn thấy, nhưng cậu vẫn luôn nhìn chăm chú tự giờ, bèn run tay vươn xuống dưới nhặt lên.

Đó là một cuốn sổ tiết kiệm, có chút cũ kĩ, các góc đều đã nhăn nheo, tình cờ mở ra ngay trang mới nhất khi bị rơi.

Chúc Vi Tinh nhìn thoáng qua giao dịch ngân hàng dày đặc bên trên, mười ngày qua đều đã thanh toán xong, số tiền không lớn, nhiều nhất là bốn năm trăm, còn lại là một hai trăm, ít nhất thì có ba mươi năm mươi, cùng với số tiền gửi cũ ban đầu, tổng cộng là ba vạn, và đã được lấy ra hết vào chiều nay.

Dì Tiêu vừa quay đầu thì phát hiện cậu đang nhìn cái này, liền nhanh chóng vươn tay cầm lấy.

"Cái này ... Đây là của bà con. Bà ấy mang đến để trả viện phí cho con. Có điều chúng ta đến hơi chậm, hôm nay người ta đã tan tầm, nhưng con đừng lo, Vi Tinh, ngày mai dì sẽ lại đến thanh toán. "

Dì Tiêu dò xét biểu hiện của Chúc Vi Tinh rồi giải thích, giọng điệu có chút gấp gáp, tựa như sợ cậu tức giận.

Chúc Vi Tinh mím mím môi, điều chỉnh ánh mắt rồi hướng dì Tiêu lắc lắc đầu.

Dì Tiêu thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi cậu có muốn ăn cơm không, để dì đến nhà ăn mua cho, hoặc có thể gọt táo cho cậu.

Chúc Vi Tinh nào có khẩu vị gì, vẫn là từ chối.

Ngoại trừ những bệnh nhân nguy kịch và vừa được phẫu thuật xong, thời gian thăm bệnh là đến 8 giờ tối, tuy Chúc Vi Tinh có di chứng nghiêm trọng nhưng nhìn chung đã ổn định từ lâu, dì Tiêu cùng bà Chúc đến vội vàng lại không thể ở lâu.

Trước khi rời đi, dì Tiêu lo lắng dặn dò Chúc Vi Tinh phải chú ý đến vết thương, cũng không nên đứng dậy, hứa ngày mai sẽ lại đến thăm cậu, sau cùng thuận tay đóng lại gió lạnh điều hòa đang thổi tới cậu.

Bà Chúc vẫn đứng đó với gương mặt lạnh lùng, từ sau ánh nhìn quan sát lúc mới đến, về sau cũng không nhìn qua Chúc Vi Tinh lần nào nữa, cậu thì một mực nhìn bà, thẳng đến khi hai người đều đi khỏi.

Xuất hiện một cách vội vàng, cũng biến mất nhanh chóng như thế, không đầu không đuôi, như cơn mưa xối xả trong đêm hè.

Khi bọn họ đều đã khuất khỏi hành lang, người dì trên giường số 3 mới không vui lầm bầm một câu: "... Hóa ra còn biết xuất hiện, cũng sớm quá đi."

Chúc Vi Tinh nghe thấy, chậm rãi nhắm nghiền mắt, một lát sau, lại nghe thấy bên ngoài xẹt qua một đạo tiếng sấm vang rền.

Cậu không khỏi trở người rồi lại ngồi dậy, rúc vào bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Dưới màn mưa đen kịt là hai bóng dáng nhỏ gầy, chênh vênh được che hờ bên dưới chiếc ô to cũ kĩ, vòng qua hồ nước không sâu không cạn mà đỡ lấy nhau gian nan đi ra cổng bệnh viện.

Chúc Vi Tinh tiếp tục nhìn cho đến khi không còn thấy bóng lưng họ nữa mới dời ánh mắt đi.

Sau đó, cậu lại trông thấy, đám Lan đuôi phượng dưới lầu vẫn luôn bị xối mưa đã được công nhân bảo trì dựng lên một cái tán che nhỏ tự khi nào. Dù được dựng một cách vội vàng và qua quýt, nó vẫn chống đỡ được phần nào cho đám cây xanh có vẻ yếu ớt kia.

Một mảnh che gió che mưa, đạp đất chống trời.

Chúc Vi Tinh ngắm nhìn một lúc, chậm rãi nằm trở về.

Cậu chìm vào giấc ngủ yên bình, và hiếm có không gặp ác mộng.

-------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi