PHỤ SINH

Lúc Miêu Hương Tuyết trở lại đã là giữa trưa, chỉ thấy Khương Dực đang đứng trước cửa sổ phòng ngủ, không biết là trầm tư hay là ngẩn người, ngậm điếu thuốc không nhúc nhích.

"Mày mua bữa trưa à?" Miêu Hương Tuyết nhìn thấy hộp đóng gói trên bàn, "Ồ, mì hoành thánh? Mẹ còn đem về cho mày một tô mì xào ở chợ đây, mày muốn ăn cái nào?"

Khương Dực không thèm nhìn cô, cũng không để ý đến cô.

Miêu Hương Tuyết ghét nhất bị hắn lơ mình, cô bước nhanh tới muốn đánh đầu hắn, hiển nhiên bị Khương Dực nhạy bén tránh được, lúc nghiêng đầu, tàn thuốc suýt chút nữa làm cô bị bỏng.

Khương Dực liền trừng đối phương.

Miêu Hương Tuyết so với hắn còn tức giận hơn: "Mẹ đã nói với mày tám trăm lần là không được hút thuốc trong nhà, mày điếc sao!"

"Tôi cũng nói với bà tám trăm lần là phải khóa cửa khi đi ra ngoài, bà không nghe thấy sao?" Khương Dực khẩu khí ác liệt đáp trả.

Miêu Hương Tuyết rất vô tội: "Mẹ không khóa cửa? Khóa rồi mà."

Khương Dực không nói nên lời.

Miêu Hương Tuyết muốn giải thích, lại nghe Khương Dực hỏi: "Sao bà lại về sớm như vậy?"

"Sao, tại sao mẹ không thể về sớm, mày còn muốn quản mẹ mày?" Có thể tưởng tượng được, cái tính khí pháo nổ của Khương Dực là di truyền từ ai.

"Bà lại bị đuổi việc." Khương Dực nói, hắn dùng câu khẳng định.

"Đuổi cái rắm!" Miêu Hương Tuyết phẫn nộ, "Là mẹ mày không thèm làm! Mỗi một người đều coi mình là củ hành vàng à, ở trước mặt tao quản đông quản tây, không phải cũng chỉ là hành lá thôi sao?!"

Miêu Hương Tuyết làm nhân viên thu ngân trong một siêu thị cỡ trung ở sau quảng trường Thiên Lam, công việc là do ủy ban khu phố giới thiệu, có điều mới làm có mười ngày đã đi đến hồi kết. Nhìn biểu tình của Khương Dực có thể đoán được kết quả này không phải là lần đầu tiên. Miêu Hương Tuyết ngoại hình rất nổi bật, tuy rằng trình độ văn hóa không cao, nhưng tính tình đặc biệt ngay thẳng nhiệt tình, lần đầu gặp gỡ sẽ cho mọi người ấn tượng rất tốt, mà cô có kinh nghiệm phong phú, nếu như không yêu cầu lương cao, muốn tìm một công việc trang trải cũng không khó. Cô từng làm nhân viên bán hàng ở bách hóa Cự Tượng, hay người phục vụ ở nhà hàng trên quảng trường Thiên Lam, thậm chí còn làm quản lý nhỏ ở bãi đậu xe của bảo tàng Khoa học Kĩ thuật thành phố U, tất cả đều là những nơi có đãi ngộ tiền lương và môi trường làm việc rất tốt, thế nhưng tất thảy đều kết thúc trong thất bại, không phải vô cớ bỏ việc thì chính là cãi nhau với lãnh đạo. Dần dần tai tiếng lan xa khiến cho phạm vi tìm việc của cô bị loại khỏi vòng thương mại hoàng kim, không ai dám giới thiệu cho cô một công việc tốt cả, cô chỉ có thể quay lại xóm nghèo này mà kiếm sống.

Tuy nhiên trước những lời chỉ trích không nói nên lời của con trai, sự kiêu ngạo của Miêu Hương Tuyết vẫn không hề giảm đi: "Mặt mày thế là sao? Vốn mẹ mày không định ở đó lâu, tháng sau sẽ đến thành phố A, công việc này tiếp tục làm tiếp thì có ý nghĩa gì, lại còn bị khinh thường, mẹ mày thèm vào!"

Nói xong thì ngồi xuống chiếc ghế sô pha bị hỏng, gác chân lên.

"Chờ mẹ mày khiếu oan thành công, đòi lại được tiền bồi thường của cha mày mới là quan trọng, ít gì cũng mấy trăm ngàn, chúng ta còn sợ nửa đời sau không có tiền sao."

Đáp lại, Khương Dực hút một hơi thuốc rồi quăng nửa phần còn lại vào thùng rác, rời đi.

Miêu Hương Tuyết ở phía sau gọi: "Mày đi đâu? Không ăn cơm hả? Mì xào mì hoành thánh đều không ăn? Mẹ vứt nhé?"

Khương Dực cũng không thèm quay đầu lại, cầm điện thoại đi xuống lầu, đến Ngư Chu Nhai tự mình ăn bát mì lót bụng.

Vừa vặn gặp được A Bồn cũng đồng dạng mới ăn trưa tại quán mì, là người lần trước cũng ngồi ở một bên quầy bánh canh, lớn tuổi hơn và vẫn luôn không nói gì. Hai người tùy tiện hàn huyên hai câu, A Bồn rủ Khương Dực đi quán net chơi. Đừng nhìn A Bồn mới ngoài đôi mươi, anh ta đã là ông chủ nhỏ của tiệm sửa xe bên cạnh, trong túi có không ít tiền dự trữ.

Nhưng Khương Dực rõ ràng không hăng hái lắm, nhìn khí trời ảm đạm không thấy ánh mặt trời, liền từ chối đối phương, hắn xoay người đi đến bãi đất hoang, muốn tìm một nơi ít hơi người để ở một chút.

Trống rỗng mênh mông, một chỗ rách nát, hôm nay không có ai khác, không có động tĩnh không có tiếng ồn, chó cũng không sủa một tiếng, chỉ có một mình hắn. Khương Dực ngồi xổm ở chỗ cũ, nhìn quanh bốn phía, không biết nghĩ đến cái gì, châm biếm bĩu môi, lôi điện thoại ra chơi game.

Kết thúc một trận, điện thoại liền vang lên, Khương Dực chơi thắng tâm tình tốt liền nhận máy, nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói lo lắng.

"Dực ca, lão Trữ mới vừa tìm cậu... Nói cậu chưa giao mấy bài báo cáo môn lí thuyết..."

Khương Dực đáp lại bằng cách trực tiếp cúp điện thoại.

Chưa được vài giây, điện thoại lại vang lên kiên trì không ngừng, làm cho hắn không cách nào chơi game được.

Khương Dực gắt gỏng trả lời: "Con mẹ nó mày..."

Sau đó là một loạt chào hỏi thân mật, chửi rủa gần nửa phút.

Lại Dương bên kia cũng oan uổng, để hắn trút giận xong mới tội nghiệp mở miệng: "Dực ca, cậu nói với tôi cũng vô dụng, tính tình của lão Trữ cậu cũng rõ mà, mấy giáo viên khác không tìm được cậu chỉ có thể đi tìm lão, lão tìm không ra cậu thì liền tới tìm bọn tôi, bọn tôi cũng chỉ có thể tìm cậu thôi. Báo cáo kia không cần nội dung phải hay, chỉ cần đạt đến số chữ yêu cầu là được... Bọn tôi biết cậu rặn không ra, nhưng trong trường cũng không ai dám làm mũi sào hết. Ngoại trừ Chiếu Văn hắn... đầu sắt bị lão Trữ thu thập nhiều lần như vậy. Chỉ là, nghe nói hôm nay hắn hỏi cậu cậu cũng không cần hắn hỗ trợ. Như vậy thực sự không được, hay để tôi tìm cho cậu người ngoài trường? Trả ít tiền cũng không phải là không thể, chỉ là lỡ như để lão Trữ biết được..."

Câu trả lời của Khương Dực là tức giận cúp điện thoại lần nữa.

Không còn tâm tình chơi game, nhưng hắn lại phiền đến mức không muốn về nhà, đang nghĩ xem mình sẽ đi đâu thì một trận tiếng ồn quen quen từ xa xa truyền đến.

Khương Dực ấn màn hình, nhìn về hướng nguồn âm thanh.

Hiện tại mới năm giờ chiều, sắc trời vẫn còn sáng sủa, đủ để Khương Dực có thể nhìn thấy rõ cậu trai ở cách đó không xa.

Hộp sáo nửa mở đặt bên cạnh, đối phương vẫn duy trì tư thế ngày hôm qua, quay lưng về đây, hai chân mở ra, hai tay giơ sáo lên bên môi, phát ra một chút lại một chút giai điệu lạc trôi, hết sức chuyên chú tập trung tinh thần đứng đó mà thổi.

Khương Dực khẽ nheo mắt, như bất ngờ lại như khó bề tin tưởng, nhìn chằm chằm người nọ một lát, bỗng nhiên bật cười.

Lúc hắn ngồi xuống không có che giấu tung tích, tư thế ngồi buông thả muôn đời không đổi, Chúc Vi Tinh ngày hôm qua bị dạy dỗ phát hiện người quen cũ này lại xuất hiện ở đó, nhưng cậu cũng kệ, không nhìn qua mà chỉ bình tĩnh như thường làm công tác chuẩn bị, lau ống sáo, tháo đầu sáo, bình tâm tĩnh khí, lấy hơi, bắt đầu thổi.

Mãi cho đến khi Khương Dực đi về phía cậu, Chúc Vi Tinh mới ngừng động tác. Xoay người, ánh mắt cậu bình tĩnh, thân thể cũng không thấy căng thẳng, như thể người trước mắt đây chỉ là một người qua đường không có liên quan gì với cậu vậy.

"Có chuyện gì sao?" Chúc Vi Tinh hỏi, ánh mắt chân thành.

Khương Dực khẽ nhếch khóe miệng, như là đang cười, nhưng lệ khí trong mắt đã phun trào, từng tầng từng đợt bốc lên mang theo sóng trắng lạnh lẽo, cả người hờ hững lui bước, càng lộ ra khí tức sắc bén.

Nếu trước kia chỉ là có chút khó chịu, lần này Khương Dực đã thật sự nổi khùng.

Hắn hỏi: "Cậu coi những gì tôi nói hôm qua... là đánh rắm?"

Giọng hắn vốn đã trầm thấp, trong không gian yên tĩnh lại càng êm tai, còn có chút ôn nhu, song thả vào thời khắc này lại có một loại nguy hiểm quỷ dị.

Chúc Vi Tinh nhìn Khương Dực vừa nói vừa duỗi ngón tay lật xem đống đồ trang trí còn sót lại trong hộp sáo của cậu, như lựa chọn rác thải có thể tái chế, vang lên một trận lách ca lách cách. Chúc Vi Tinh khẽ chớp mắt, lông mi thật dài như hai đóa bồ công anh đang rung động.

"Nếu lại quấy rầy đến anh thì tôi xin lỗi lần nữa ", Chúc Vi Tinh có nề nếp nói, sau khi xin lỗi thì quấy rầy vẫn là quấy rầy. "Nếu anh vẫn muốn đuổi tôi đi, vậy xin lỗi, anh không có quyền này."

Chỉ trách Chúc Vi Tinh hiện tại tài nguyên thực sự có hạn, vất vả lắm mới tìm được một nơi thích hợp nên cậu không muốn từ bỏ. Nếu đối phương là kẻ thấu tình đạt lý, cậu có lẽ nguyện ý nhượng bộ, nhưng phương thức phản đối của Khương Dực vô lý lại lỗ mãng, Chúc Vi Tinh sẽ không vì vậy mà biến thành một con rùa lui bước. Nhưng cậu cũng không ngu, trong lòng biết cứng đối cứng thì kết cục không chỉ có tổn thất tài sản, mà còn có thể thương tổn đến thân thể của cậu, cố tình hai thứ này lại là thứ quý giá nhất của cậu hiện tại, đều không thể thiếu như nhau.

Cho nên, phải kiên nhẫn, phải thận trọng, và phải hòa giải.

"Tôi không có quyền?" Khương Dực như là nghe được một câu chuyện cười, cầm lấy một bộ phận trên thân sáo đã được tháo ra, linh hoạt xoay chuyển trong lòng bàn tay, sau khi vẽ ra hai đạo ánh sáng bạc xinh đẹp, hắn toét miệng cười. Một bên quai hàm thậm chí còn lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ, trông càng trẻ con hơn, nhưng phối hợp với đôi mắt không hề chứa ý cười của hắn, khuôn mặt trên dưới như thể bị cắt rời, trông càng thêm doạ người.

Sự thực chứng minh, một khi vẻ ngoài đẹp trai nhất bị tà ma chi phối, sẽ trông cực kì khủng bố dữ tợn.

Khí thế của thanh niên này thực sự quá mạnh, Chúc Vi Tinh thừa nhận tim mình như thắt lại, nhất là khi phát hiện người kia đang từ từ tiến lại gần mình, cậu nỗ lực lắm mới giữ được cơ thể vẫn vững chân tại chỗ.

Liếc nhìn ống sáo trong tay Khương Dực, rồi lại nhìn tay còn lại đút túi của hắn, cậu hỏi: "Anh lại muốn dùng vũ lực với tôi sao?"

Câu hỏi này cũng vô nghĩa như một con lợn hỏi người đồ tể "Anh định gϊếŧ tôi sao?" vậy.

Bộ ngực của đồ tể Khương đang định va vào Chúc Vi Tinh, nghe vậy cũng rất nể tình suy tư một chút, trong lúc đó có lẽ thấy cằm ngưa ngứa, liền mạnh bạo dùng ống sáo của cậu gãi gãi, tiện đà gật đầu một cái.

"Ai bảo tôi ghét người khác đem lời của tôi vào tai này ra tai kia chứ." Hắn nói.

Như để chứng minh lời mình vừa nói, tay hắn đồng thời vung lên cao.

Mắt thấy ống sáo sắp bị ném đi, cổ tay Khương Dực liền bị hai bàn tay vươn ra giữ chặt! Màu da lúa mạch của hắn lập tức nổi lên chỉ xanh, phản chiếu mạnh mẽ dưới ánh hoàng hôn vàng cam bên trên.

Lòng bàn tay Chúc Vi Tinh trắng mịn như kem, dính sát trên mạch đập căng phồng của Khương Dực, tựa như suối lạnh chui vào da dẻ, lạnh đến mức thần kinh ngón tay hắn giần giật.

Động tác của Khương Dực dừng một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, sau đó hắn liền hất tay ra!

Chúc Vi Tinh bị chúi người lảo đảo vài bước, thuận lợi đem ống sáo trong tay đối phương ôm về trong ngực.

Sau khi đứng vững, cậu mặt không biến sắc nói: "Chúng ta có thể thương lượng điều kiện."

Khương Dực bị cậu nắm chặt tay rồi lại buông, dường như có chút không khỏe, nghe thấy lời này liền ngẩn người: "Cái gì?"

Chúc Vi Tinh giải thích: "Anh cho tôi luyện sáo ở đây, tôi sẽ đổi lại điều kiện tương xứng."

"Cậu? Đổi lại?" Khương Dực nói mà như hát.

"Tôi hiểu ý của anh", Chúc Vi Tinh như không nhìn thấy châm chọc của hắn, "Anh chỉ muốn tôi lăn, cút khỏi tầm mắt của anh, cút khỏi cuộc sống của anh. Tôi có thể làm được."

Khương Dực ánh mắt lóe lên, chuyển từ cổ tay đến trên mặt người đối diện.

Cậu nghiêm túc nói: "Tôi có thể làm được, bất kể là ngoài hiện thực hay trên mạng xã hội, tôi sẽ không chủ động liên lạc với anh hay tới gần anh, bạn bè của anh, tôi cũng không quen biết, không đi quấy rối. Khi không thể tránh được, tôi sẽ tận lực cách thật xa, chỉ cần anh có thế để tôi sử dụng nơi này vài tiếng mỗi ngày, đương nhiên là vào những lúc anh không có mặt. Tôi sẽ... hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh."

Điều này đối với Chúc Tịnh Tịnh trước kia có lẽ là không tình không nguyện, nhưng đối với Chúc Vi Tinh hiện tại, quả thực cầu còn không được. Cậu tin tưởng Khương Dực hẳn sẽ đồng ý, điều này đối với hắn không có tổn thất gì, còn có thể triệt để thoát khỏi cậu nữa.

Nhưng mà Khương Dực nghe xong lại chẳng hề tỏ ra hứng thú, lông mày trái lại nhăn càng chặt hơn .

---------------

***Lời tác giả:

Q: Tại sao năm tầng cũng không khiến Vi Tinh của chúng ta ngã chết?

A: Đầu sắt!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi