PHỤ SINH

Trịnh Chiếu Văn không trực tiếp đi đến tiệm đồ ăn, mà đi tới chỗ Chúc Vi Tinh rồi dừng chân.

"Mua sữa gì?" Chúc Vi Tinh hỏi, cậu có chút ngạc nhiên khi gặp lại nhóm du côn ở đây, nhưng Linh Giáp không lớn bao nhiêu, nghĩ lại cũng là điều bình thường. Cậu có chính sự cần làm, không thể vì tránh người mà đóng cửa được, việc duy nhất có thể làm chính là làm như không thấy, xem như nhóm người kia không tồn tại thôi.

Đương nhiên khách tới cửa thì là ngoại lệ.

"Tôi đi mua hai món ăn trưa, cần mua cho cậu một phần không?" Trịnh Chiếu Văn mỉm cười.

So sánh với thái độ thù địch của mấy người khác, thân thiện quá mức của người này khiến Chúc Vi Tinh có chút không quen: "Không cần, cảm ơn."

Trịnh Chiếu Văn nhìn gương mặt lạnh nhạt của cậu, gật đầu rời đi.

Việc vặt rất bận, hôm nay Chúc Vi Tinh chưa kịp chuẩn bị bữa trưa, tiền túi cậu cũng không nỡ bỏ ra mua đồ ăn ngoài, định một lát mua tạm cái bánh bao, hoặc đơn giản là không ăn luôn.

Cậu bên này trong bụng trống trơn, tiệm sửa xe bên kia lại như bày ra tiệc rượu. Quản Hiểu Lương hớn hở nhìn Trịnh Chiếu Văn đem về túi lớn túi nhỏ, nước miếng cũng sắp chảy xuống tới chân.

"Con gà bốn mắt khốn kiếp này, kêu cậu tùy tiện mua hai món thôi sao cậu lại mua tôm càng, phát tài rồi à?" Lại Dương, chính là thanh niên vạm vỡ, kinh hãi từ trong cửa tiệm bước ra.

Quản Hiểu Lương thấy Trịnh Chiếu Văn lúng túng, đẩy Lại Dương một cái: "Đừng sủa loạn, người ta chạy việc mua nhiều như vậy mày còn dám mồm mép."

Lại Dương nhớ lại Trịnh Chiếu Văn không thích biệt danh này, tự vả miệng nói: "Tôi sai tôi sai rồi, mau ngồi xuống, cho cậu một bát hương cay."

Trịnh Chiếu Văn đặt đồ ăn xuống, nhìn thấy Khương Dực đứng dậy liền kéo ghế dựa cho hắn: "Tiệm kia mới mở vừa lúc đang giảm giá, mua cho mọi người nếm thử."

Lại Dương đã nhai một mồm rồi, mới trượng nghĩa nhớ tới không nên ăn một mình, cầm chén đẩy đến các anh em trước mặt: "Hương vị không tồi."

Khương Dực lại ghét bỏ tránh né, cầm chai bia lạnh uống hai ngụm: "Lột vỏ phiền chết."

Trịnh Chiếu Văn chụp một con tôm, thăm dò hỏi: "Có muốn tôi giúp..."

Khương Dực lạnh lùng liếc anh ta, Trịnh Chiếu Văn không nói tiếp nữa.

Chúc Vi Tinh và bọn họ chỉ cách nhau mấy mét, không cách nào ngăn được mùi thơm đủ mười ba vị bên kia bung tỏa sang đây.

Bên kia như là cố ý đối nghịch với cậu, vừa ăn vừa chem chép cái miệng, đặc biệt là Lại Dương, ăn xong rồi còn không quên đập tay, đặc biệt thô lỗ.

Ngửi thấy mùi thơm nức mũi, Chúc Vi Tinh lại không phản ứng gì, uống trà cẩu kỷ trong chén, như một người xuất gia không màng hồng trần mà bất động như núi.

Không ngờ tới là, vừa qua khỏi mười hai giờ dì Tiêu lại đưa cơm tới cho cậu. Thoạt nhìn chính là để thưởng cho cậu đã vất vả nửa ngày, các món ăn đều tươi ngon phong phú. Cá kho, sườn xào chua ngọt, ba chỉ xào cùng món hầm bốn mùa, hai mặn hai chay nhét đầy cà mên, còn có một tô canh. Rõ ràng chỉ là những món gia đình đơn giản thông thường, nhưng trước mặt người bụng đói cồn cào thì không khác gì yến tiệc Thao Thiết cả.

Dì Tiêu đẩy chén tới trước mặt cậu, nhìn một vòng hàng tồn hơn một nửa trong quầy hàng, cố không lộ vẻ thất vọng mà chỉ hỏi: "Mệt không? Để buổi chiều dì thay cho?"

Chúc Vi Tinh và cơm, lắc đầu: "Không mệt ạ, hai ngày nay để tập thích ứng, nếu sau đó không được thì hẵng làm phiền dì giúp con."

Giữa trưa cuối hè, một cái lồng nhỏ như vậy, không quạt điện không điều hòa, còn có khí nóng ầm ầm của tủ đông, dì Tiêu mới ở được một lát thì cái trán đã ướt đẫm. Mà cậu nhóc trước kia không ăn được khổ giờ ngồi đây lại không la mệt chút nào, nghĩ đến cậu bệnh nặng mới khỏi, dì Tiêu nhiều ít có chút xót lòng.

Dì lại lấy một bình chè đậu xanh nhỏ đưa cho Chúc Vi Tinh bỏ vào tủ đông. Bên trong có cả lúa mạch và bách hợp, sền sệt ngọt ngào.

"Dì Tiêu làm cho con, buổi chiều nóng nực liền uống một chút, tránh say nắng, không chịu được nữa thì phải nói cho dì, không ai trách con đâu."

"Được ạ."

Người trong tiệm sửa xe đương nhiên cũng chú ý thấy bên này, Khương Dực mới cắn mấy miếng đồ ăn, bỗng nhiên buông đũa xuống.

Trịnh Chiếu Văn hỏi: "Không ăn nữa sao?"

Khương Dực uống nước: "Dầu mỡ."

Quản Hiểu Lương nói: "Trời nóng thế này nên ăn chút thanh đạm, lão Khương cậu muốn ăn gì? Tôi đi mua cho."

Khương Dực tối hôm qua mới cọ cơm ở nhà Chúc. Tay nghề của bà nội Chúc rất tốt, so với Miêu Hương Tuyết thì đúng là một trời một vực, nghĩ đến cơm hộp người khác làm, Khương Dực cân nhắc: "Không muốn ăn, cơm tiệm cũng toàn dầu mỡ."

Quản Hiểu Lương đồng cảm gật đầu, từ xa liếc nhìn người nào đó đang nhã nhặn ăn cơm ở đối diện: "Tôi cũng sắp quên mất hương vị cơm nhà rồi."

Bọn họ thở dài như thế, Lại Dương đang hùng hổ ăn tôm càng cảm thấy bữa tiệc lớn này dường như cũng không ngon như trước nữa.

"Không thì... Ngày mai để mẹ tôi làm món gì đó cho mọi người được không?" Lại Dương nói, trong nhóm này cũng chỉ có cha mẹ hắn là thường ở bên cạnh, có điều tài nấu nướng của nhà hắn lại quá khó ăn.

"Đừng có lộn xộn." Chủ tiệm sửa xe A Bồn đi ra, "Qua một thời gian ngắn nữa tôi mời một người cô đến nấu ăn trong tiệm, các người muốn ăn cái gì thì nói cho cô ấy biết."

"Sườn xào chua ngọt... Sườn xào chua ngọt... Hẳn là có hương vị tuổi thơ." Quản Hiểu Lương tích cực báo tên món ăn, như bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ vậy.

"Tôi muốn ăn chè đậu xanh, ướp lạnh!" Lại Dương cũng nhịn không được chọn món ăn.

Bọn họ như vậy làm cho Trịnh Chiếu Văn đã thu xếp một bàn cơm này có chút lúng túng, nhìn mấy người trước mắt, rồi nhìn đến Khương Dực đã sớm rời bàn, ngồi xổm dưới gốc cây vuốt chó, anh chỉ đành lặng lẽ thu dọn chén đĩa.

Khương Dực một tay đè đầu Khương Đại Phú xuống đất, khiến nó cứ phải nỗ lực đứng lên.

"Cái mông của mày bao nhiêu thịt rồi? Bụng đều sắp chạm đất." Khương Dực vỗ vỗ cái mông của Khương Đại Phú đang không ngừng giãy giụa, "Cắt ba cân thịt đi, một nửa cho tao ăn, một nửa cho mày ăn tuần sau, tự cung tự cấp để còn tiết kiệm tiền ăn."

Khương Đại Phú bị khinh bỉ oan ức gào lên ư ử, chân sau dùng sức giãy ra nhưng cũng không thoát được trấn áp, vừa mới gian nan đứng lên xong lại bị nhấn nằm sấp xuống, lặp lại nhiều lần như vậy, bị Khương Dực chơi vui làm không biết mệt, đến khi Khương Đại Phú cuống lên, hắn lại càng ha hả cười to, âm thanh tràn ngập hiểm ác, cực giống một nhân vật phản diện xấu xa.

Chúc Vi Tinh nói dì Tiêu đi về nghỉ trước, tự mình thong thả tiếp tục ăn cơm trong tiếng chó sủa thê thảm, ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không ai chú ý tới tiếng ồn ở đây, quả nhiên mọi người ở Linh Giáp này đều là một bộ quen cả rồi.

Buổi chiều vẫn như cũ không bán được gì, cậu chỉ có thể mò điện thoại gϊếŧ thời gian. Để mau chóng hòa nhập xã hội tự gánh vác sinh hoạt, sau khi tỉnh lại cậu liền có thói quen đúng giờ lên xem tin tức. Không ngờ tới trước đây cậu cũng có thói quen này, nhưng không phải để ý thời sự, mà là bát quái linh tinh y như mấy cái tạp chí bị cậu vứt đi kia. Những tin tức này không chỉ chiếm lĩnh toàn bộ phần mềm xã hội của cậu, còn có thể thay đổi đầu số để gửi tin rác đến nữa. Dù đã bỏ đăng kí 90%, nhưng thỉnh thoảng vẫn có cá lọt lưới blacklist.

Lại tới nữa rồi.

[Thái tử gia Yến Cẩn Lương của tập đoàn Thiên Sơn điệu thấp về nước, dù không lộ diện vẫn khiến cư dân mạng bàn tán sôi nổi: Hai năm rồi, nam thần của chúng ta rốt cục cũng trở lại!]

[Di sản của nữ nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi Hồng Tử Huân tái hiện sóng lớn, chồng trước của cô buông lời: Người cô yêu nhất có thể không phải tôi cũng được, chỉ cần tiền thuộc về tôi là được!]

[Chuyện quỷ quái lại lên, bảo an khu biệt thự kinh sợ nói: Nửa đêm có bóng mờ lượn trong vườn hoa, nhà ở tặng không cũng không ai muốn!]

[Thiết bị điện FO bắt đầu được nhập vào chuỗi bách hóa Cự Tượng ở thành phố U! Cửa hàng hàng đầu Châu Á sẽ khai trương vào cuối năm! Lễ kỷ niệm đại hạ giá đến đây!]

Đại nhân vật tiêu điểm chễm chệ trên bảng tin như vậy mà Chúc Vi Tinh - một dân chúng nhỏ bé, tỏ vẻ không biết cũng không có hứng thú quan tâm, ngoại trừ một cái quảng cáo ngắn ngủi ở cuối trang của bách hóa Cự Tượng, trang đã bị kéo đến cuối, liên quan đến một dãy số bị cậu đưa vào danh sách đen.

Năm giờ chiều, Chúc Vi Tinh đóng cửa quầy hàng, kết thúc ngày đầu tiên buôn bán ảm đạm của mình.

Lúc rời đi không gặp Khương Dực, người này cơm nước xong liền dắt chó rời đi, chỉ còn lại chủ tiệm A Bồn ở tiệm sửa xe, thấy cậu đi qua trước mặt, A Bồn chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu.

Trông coi quầy hàng cũng không làm lỡ việc luyện sáo, Chúc Vi Tinh như thường lệ cọ ở bãi đất hoang một tiếng đồng hồ rồi trở về, cậu thấy bà nội chưa thấy người về đang đến chỗ ông lão giữ xe hỏi thăm. Giao ra quầy hàng, xem ra cũng tương đương giao phó một phần tín nhiệm của cụ nhà, cậu có chút cảm kích.

Ngày chủ nhật hôm sau, Tiêu Thông vẫn đến giúp đỡ mở quầy. Vượt qua hai đợt khách thờ ơ lạnh nhạt, chừng mười giờ, rõ ràng Ngư Chu Nhai vẫn còn náo nhiệt, Chúc Vi Tinh lại không bán nữa, cậu kéo cửa cuốn xuống, đổi thành lắc lư lang thang trên đường. Một đường đi đến chợ lưu động, vừa vặn gặp phải người đang thực thi luật quản lí đô thị, cậu quan sát nửa ngày rồi cũng chậm rãi lung lay trở về.

Hôm nay Khương Dực cũng ở đây, cùng đám người Tóc Xanh chơi một bàn bài trước cửa tiệm sửa xe.

Đến khi Chúc Vi Tinh đi qua đi lại trước mặt họ lần thứ ba hay thứ tư gì đó, A Bồn nhịn không được thắc mắc: "Cậu ta bị làm sao vậy? Không biết còn tưởng rằng là người của lãnh đạo Giám cục đến thị sát công việc chứ." Trước mỗi cái quầy hàng cậu đều dừng chân quan sát, một cái cũng không buông tha.

"Hẳn là giống việc buôn bán ở quầy sữa thôi, ngồi không cũng vô dụng." Trịnh Chiếu Văn không đánh bài, ở bên cạnh Khương Dực làm khán giả, nhẹ giọng chen vào một câu.

"Cậu ta chạy lung tung khắp nơi thì có thể buôn bán gì, người khác đều thành thật chờ, cậu ta thì không chờ được sao? Tâm trí dễ lung lay như vậy à?" Lại Dương châm biếm, "Cậu ta không giống đến buôn bán chút nào, đến cùng có ý định gì trong đầu thì quá rõ rồi còn gì."

 Người ở Linh Giáp có ai không biết Khương Dực có quan hệ tốt với chủ tiệm sửa xe nên thường xuyên xuất hiện ở đây, nếu như muốn vây chặn hắn, Ngư Chu Nhai tuyệt đối là một nơi tốt, sao chổi kia hiển nhiên giả say làm loạn mà.

"Ngại chướng mắt thì đừng nhìn." A Bồn bỗng nhiên đưa ra kiến nghị.

Người trên bàn nhìn bài, sau đó nhìn Khương Dực.

Mọi người đều biết, Khương Dực tính tình rất xấu, vô cùng xấu, và cực kỳ xấu, tất nhiên Chúc Vi Tinh trước kia cũng biết điều đó. Cậu ta đối với Khương Dực có rất nhiều ý nghĩ hổ thẹn, nhưng xưa nay cũng chưa dám mạo hiểm đến gần. So với trực tiếp tiếp xúc, Chúc Tịnh Tịnh càng thích quấy rối từ xa hơn. Cậu ta không biết từ chỗ nào biết được phương thức liên lạc của Khương Dực, lân la giả mạo bạn học anh em xóm giềng với Khương Dực, thăm dò quấy rầy các kiểu, mặc dù bị nhìn thấu, nhưng vẫn tiếp tục gây ấn tượng xấu cho nhóm du côn bọn họ.

Hơn nữa, Chúc Tịnh Tịnh là một người gian xảo, phần lớn thời gian không ở Linh Giáp, nửa năm trước khi bị tai nạn cậu không xuất hiện trong ngõ. Cứ mỗi lần nhóm du côn muốn trừng trị cậu ta, đều bị Chúc Tịnh Tịnh số may tránh thoát. Lần trước ở quầy bánh canh chính là hồi đối đầu đầu tiên giữa hai phe sau lâu ngày gặp lại, ai ngờ bên này mới thả hai câu hung ác, sao chổi bên kia liền hôn mê, làm hại mấy người bọn họ còn chưa bùng nổ, đã phải kinh sợ một phen. Bây giờ A Bồn khơi lên thảo luận, có người liền phấn khích làm nóng cơ thể.

Song đối mặt với ánh mắt trưng cầu ý kiến của chư vị bạn bài, Khương Dực chỉ lấy ra điếu thuốc ngậm lên miệng, không đốt mà liếc người đang đứng ở quầy bánh rán đằng xa nhìn chăm chú suốt hai mươi phút tự giờ, ngón tay hắn gõ gõ trên bàn nói: "Không vội."

"Làm sao không vội?" Lại Dương không hiểu, "Mấy năm trước còn ở trường, cậu ta còn biết dè dặt, hai năm qua cậu trở về, sao chổi kia bí mật làm bao nhiêu động thái, đặc biệt là Lỗ Mặt Rỗ lần kia, nếu không phải cậu ta gây rắc rối, cậu cũng sẽ không... A!"

Lời chưa nói xong thì dưới chân không biết bị ai tận lực giẫm cho mấy phát, Lại Dương cố không kêu đau, phản ứng lại mình lỡ lời suýt chút thì chọc vào vết sẹo của Khương Dực, bèn vội vã câm nín trong phẫn nộ.

Trên bàn nhất thời không ai mở miệng, cho đến khi Quản Hiểu Lương điều đình: "Mày hận cậu ta như vậy là bởi vì tâm lý vẫn luôn canh cánh họ Chúc kia mắng mày là 'tinh tinh gấu đen' đúng không?"

Không thể không nói Chúc Tịnh Tịnh đối với việc tạo biệt danh có kĩ năng rất xuất chúng, vừa nghe đến cái tên này, Lại Dương liền tức giận đến nhảy lên cao ba thước.

"Đánh rắm, cậu ta là đồ sao chổi!"

Đầu kia bắt đầu cãi nhau chí chóe, Trịnh Chiếu Văn cũng rất mẫn cảm, nhỏ giọng hỏi: "Cậu... Có phải đã nói chuyện riêng với cậu ấy rồi không?" Chính là muốn hỏi hai người đã đạt thành một loại hòa giải gì đó mới khiến Khương Dực bỗng nhiên xoay chuyển thái độ? Nhưng rồi cảm thấy không thể nào, Khương Dực vẫn luôn cực kì chán ghét người kia, dù có thêm điều kiện tiên quyết gì đi nữa thì cái nhìn của hắn cũng không thể dễ dàng thay đổi được.

Đáng tiếc, Khương Dực như không nghe thấy anh ta nói gì, hắn chỉ cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu quân bài trong tay, một bộ tâm tình rất tốt.

---------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi