PHỤ THÂN HÔM NAY NGƯỜI ĐỌC SÁCH CHƯA


Nhưng mà, Chu Thanh còn chưa kịp thở phào một hơi xong, tiểu tử kia đã quay đầu trở lại rồi.
Bên ngoài từng viên mưa đá to như quả trứng bồ câu thi nhau rơi xuống.

Hắn chạy đi chỗ nào được a.
Hai tay giơ qua đỉnh đầu, tiểu tử kia treo lên gương mặt đau khổ, nghiêng đầu cười làm lành, nói: "Ta sai rồi."
Vừa nói, hắn vừa nhặt lên một sợi dây thừng ở dưới đất.

Vốn Chu Thanh dùng sợi dây này để buộc giỏ, vừa rồi lúc Chu Hoài Lâm đập giỏ liền bị rơi ra.
"Ta, ta giúp các ngươi tự trói ta lại a." Tiểu hỏa tử giơ dây thừng, yếu ớt nói.
Chu Thanh liếc nhìn Chu Hoài Lâm, Chu Hoài Lâm liền nói: "Ném dây thừng qua đây."
Tiểu tử kia lập tức ngoan ngoãn ném qua.
Chu Hoài Lâm thuần thục trói tên tiểu tử bị hắn đè dưới đất lại, trói xong, quay đầu nhìn về tên kia, nói: "Ngươi qua đây."
Tiểu tử kia không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn trung thực tiến lên.

Vừa đi qua liền bị Chu Hoài Lâm trói chung một chỗ với tên đồng bọn.
Chu Thanh chỉ sợ hai người bọn họ tránh thoát khỏi dây thừng, lại bổ cho mỗi tên một dao.
"..."
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, lúc này Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm mới cùng thở phào một hơi.
"May mắn là cháu mang theo dao." Chu Hoài Lâm nghĩ lại mà sợ, nhấc chân đạp cho Vương Cường một cước, chử: "Đúng là cái thứ khốn nạn."
Đạp xong, Chu Hoài Lâm quay sang nhìn Chu Thanh.

Điều may mắn nhất là Thanh nha đầu manh mẽ lớn gan từ nhỏ, nếu là Dao nhi, chỉ sợ đã để cho Vương Cường đắc thủ.


Dưỡng khuê nữ, vẫn phải là mạnh mẽ một chút mới tốt a.
Đã trải qua một hồi như thế, Chu Thanh có chút hư thoát, ngồi trên lưng Vương Cường nghỉ ngơi.
Vương Cường bị Chu Thanh ép tới thở không ra hơi, van xin: "Bà cô ơi, ta chạy không được, ngươi có thể không đè ta nữa được không?"
Chu Thanh liếc mắt, nói: "Ai sợ ngươi chạy, đây còn không phải vì trời mưa, mặt đất lạnh sao!"
Vương Cường..
Chu Thanh tránh mưa trong miếu, bên ngoài tiếng tiếng mưa bao trùm không gian.
Thẩm Lệ mang người một đường tìm Chu Thanh, theo vết bánh xe tìm đến miếu hoang.

Chưa vào miếu liền phát hiện có chỗ không hợp lý.

Trước miếu có một đoàn người đang xuống xe, cũng chuẩn bị vào miếu tránh mưa.

Cầm đầu, lại là Chu Vượng phụ tá Trấn Quốc Công Phủ a.
Trấn Quốc Công tay cầm quân quyền, kể từ khi hoàng thượng lên ngôi, đã nhiều lần minh tranh ám đấu cùng Trấn Quốc Công.

Hoàng thượng muốn thu hồi quân quyền của hắn.
Trấn Quốc Công vì bảo trụ quân quyền muốn bức hoàng thượng sớm thoái vị, phụ tá nhị hoàng tử, cháu trai của Trấn Quốc Công đăng cơ.
Bây giờ..
Hoàng thượng mệnh cho hắn ở đây huấn luyện Ảnh vệ, Chu Vượng lại xuất hiện ở nơi đây, không phải là quá trùng hợp sao?
Tâm tư xẹt qua trong chớp mắt, Thẩm Lệ đưa tay hạ sát lệnh.
"Bắt sống Chu Vượng, những người còn lại, giết."
Thẩm Lệ vừa ra lệnh, năm người hắn mang theo liền lao tới đám người Chu Vượng như chớp giật.
Mưa quá lớn, đám người Chu Vượng lại trải qua mấy ngày mệt mỏi gấp rút lên đường, bất thình lình bị đột kích, lập tức liền rơi xuống hạ phong.
Trong tay Thẩm Lệ cầm một thanh lợi kiếm, dưới màn mưa kiếm vung như rắn trườn, đâm thẳng về phía Chu Vượng.

Chu Vượng liếc nhìn Thẩm Lệ, khóe miệng run lên, đáy mắt đầy sát khí hung ác: "Quả nhiên là ngươi ở đây."
Một từ quả nhiên, đã nói rõ hết thảy.
Thẩm Lệ không nói nhiều, chỉ dùng sát chiêu hung ác nhất.

Từ nhỏ Thẩm Lệ đã tập võ, đi theo con đường sát thủ, Chu Vượng chỉ là một võ tướng phụ tá trong phủ, đơn đả độc đấu, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Thẩm Lệ.

Người hắn mang tới lại bị thủ hạ của Thẩm Lệ cuốn lấy, chỉ mất ba, năm chiêu hắn đã bị Thẩm Lệ bắt sống.
Mắt thấy Chu Vượng bị bắt, nhân lúc những tùy tùng kia phân tâm, đã bị thủ hại của Thẩm Lệ một kiếm đoạt mạng.
"Ngươi đem hắn về, những người khác thu dọn một chút."
Lưu lại một câu phân phó, Thẩm Lệ hít sâu một hơn rồi chạy vào trong miếu.

Xe la ở bên ngoài, Chu Thanh nhất định ở trong này.
Lúc hắn đi vào, Chu Thanh đang đứng trước mặt Vương Cường, lột áo của Vương Cường.
Vương Cường run lên, hoảng sợ nhìn Chu Thanh, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Chu Thanh sờ soạng trên người Vương Cường hỏi: "Có bạc hay không?"
Vương Cường..

"Có..

Có."
"Ở đâu?"
"Trên lưng quần."

Cơ mặt Thẩm Lệ khẽ giật mấy cái, tựa trên khung cửa, khóe miệng như cười mà không phải cười nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh lấy được từ trên người Vương Cường một thỏi bạc, đang muốn nói chuyện, Chu Hoài Lâm đã nhìn thấy Thẩm Lệ, kinh ngạc hỏi: "Thẩm Lệ? Sao ngươi lại tới đây?"
Chu Thanh quay đầu nhìn, liền thấy Thẩm Lệ ướt sũng đứng ở cửa, cả người tựa trên khung cửa, một bộ cực kỳ mệt mỏi.
"Sao huynh lại tới đây?" Chu Thanh đứng dậy đi về phía Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, đáy mắt không tự giác mang theo ý cười, nói: "Trời đột nhiên biến đổi, sư phó sợ hai người xảy ra chuyện, nên bảo ta đi tìm xem."
Nói rồi, Thẩm Lệ nhìn về phía đám người đang nằm trên đất, hỏi: "Bọn họ?"
Chu Thanh liền hừ một tiếng, nói: "Đám ngốc tự dâng mình đến cửa cho người ta cướp, cũng là lũ vương bát đản, đừng để ý đến bọn hắn."
Chu Hoài Lâm giật giật khóe miệng, không nói gì.
Vương Cường chạy tới là vì Chu Thanh, dù cho Vương Cường không đắc thủ, nhưng này lời mà truyền ra ngoài, cùng không hề tốt cho thanh danh của Chu Thanh.
Thẩm Lệ nhìn Chu Hoài Lâm, mắt thấy hắn cũng không có ý định nói, cũng không hỏi nữa, chỉ quay sang nói với Chu Thanh: "Cô nương cướp bạc của tên kia, thế hai người còn lại đã cướp chưa?"
Chu Hoài Lâm trợn cả mắt lên.

Không nghĩ tới, Thẩm Lệ ngươi dáng vẻ khôi ngô đường hoàng, lại là người như vậy.

Ta thích!
Chu Thanh quay đầu đi về chỗ hai tên kia, Thẩm Lệ vội vàng ngăn nàng, nói: "Ta tới."
Hai tên bất lương kia..

Trăm miệng một lời: "Ở lưng quần, trên lưng quần."
Thẩm Lệ ngồi xuống, lấy từ bên hông bọn chúng ra ít bạc vụn, lăng không ném cho Chu Thanh, nói: "Tiếp lấy."
Chu Thanh đưa tay chuẩn xác tiếp lấy.
"Hết thảy khoảng mười mấy lượng, không ngờ tránh mưa cũng có thể có thu hoạch ngoài ý muốn, ai gặp liền có phần, chúng ta chia ba." Chu Thanh cười hì hì nói.
Thẩm Lệ cười cưng chiều: "Được."
Chu Thanh trợn mắt nhìn Thẩm Lệ, đùa: "Một ông chủ như huynh, cầm loại bạc ăn cướp mà có này, thế mà rất thuận tay nha."
Thẩm Lệ nhân tiện nói: "Cô nương có bản sự ăn cướp, ta liền có bản sự chia phần, vì cái gì không được thuận tay kia chứ."
Chu Thanh lập tức bật cười ha hả, đưa tay vỗ vai Thẩm Lệ, khen: "Có tiền đồ."
Ba người nói giỡn một hồi, bên ngoài mưa rơi đã nhỏ đi, trời cũng sáng lên rất nhiều.

"E là không đợi được đến lúc mưa triệt để ngừng, thừa dịp bây giờ đang mưa nhỏ, ta đi trước đi." Chu Hoài Lâm nghĩ tới nóc phòng nhà mình, nhìn mưa nhỏ lại đi ra ngoài kéo xe la.
Thẩm Lệ nhìn đám người Vương Cường hỏi: "Bọn hắn thì làm sao bây giờ?"
"Tự sinh tự diệt a." Chu Thanh không thèm quay đầu, đi theo Chu Hoài Lâm ra ngoài.
Loại người như Vương Cường sống sót chính là một tai họa.

Vậy nhưng bảo nàng động thủ giết chết hắn, nàng lại không làm được, dù sao cũng là một sinh mạng.

Nếu như có ai có thể xuống tay, tiện đường kết liễu hắn cũng là vì nhân dân phục vụ.
Mưa to đã rửa sạch vết máu bên ngoài, không nhìn ra chút dấu vết đã từng đánh nhau ở đây mảy may.

Xe la đã chuẩn bị xong xuôi, ba người liền rời đi.
Trước khi đi Thẩm Lệ lưu lại cho thủ hạ một tin tức.

Tên Vương Cường này hôm nay mò đến đây, Thẩm Lệ cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Cô nương hắn để ở trong lòng, há có thể để cho loại khốn nạn này tới tác yêu tác quái.
Con đường sình bùn rất khó đi, Chu Hoài Lâm kéo xe, Thẩm Lệ thì đẩy, đợi đến khi ba người đến thôn Khánh Dương, đã là quá nửa đêm.
"Khuê nữ! Khuê nữ!"
Chu Hoài Sơn nhìn thấy bóng ba người từ rất xa, lảo đảo chạy tới.

Sau khi Thẩm Lệ rời đi, hắn đợi sốt ruột liền chạy ra ngoài tìm.

Vậy nhưng mưa to mênh mông, hắn không biết tìm ở chỗ nào.

Không biết đi đâu tìm, lại không yên tâm ở nhà chờ đợi, Chu Hoài Sơn vẫn luôn đứng chờ ở cửa thôn.
Thẩm Lệ rời đi bao lâu, Chu Hoài Sơn liền đứng ở đó bấy lâu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi