PHỤ THÂN HÔM NAY NGƯỜI ĐỌC SÁCH CHƯA


"Chu huynh?"
Một tiếng gọi từ phía sau lưng truyền đến, Chu Hoài Hải quay đầu lại nhìn.
Tôn Trạch Niên nhìn thấy quả đúng là Chu Hoài Hải, đi lên phía trước, nói: "Ta nhìn bóng lưng liền thấy quen mắt, không ngờ thực sự là Chu huynh, như thế nào, trong nhà Chu huynh, cũng có người tham gia cuộc thi lần này?"
Tôn Trạch Niên là hàng xóm trên huyện thành với Chu Hoài Hải.

Thường xuyên qua lại, hai người tính khí hợp nhau, liền thường xuyên tụ tập.
Vừa nói chuyện, Tôn Trạch Niên vừa quét mắt nhìn bảng vàng.

Liền trong thấy ba chữ: Chu Hoài Sơn trên đó.
Ở chỗ ấy, vốn phải là tên con trai Tôn Cẩn của hắn a.

Bây giờ lại bị cái tên nhà quê kia thay thế.
"Chu.." hai chữ Hoài Sơn còn chưa thốt ra, liền mắc nghẹn ngay ở cổ họng Tôn Trạch Niên.
Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Hải.
Tôn Trạch Niên nheo mắt, quay đầu nhìn Chu Hoài Hải cả kinh nói: "Vị Huyện án thủ này, chẳng lẽ là huynh đệ của Chu huynh?"
Gương mặt Chu Hoài Hải âm trầm, hừ lạnh một tiếng.
Nghe thấy thế, Tôn Trạch Niên giống như phát hiện được gì đó, châm chước nói: "Nhi tử Tôn Cẩn của ta, Chu huynh ngươi cũng biết, vốn tưởng rằng lần này có thể được Án thủ, không nghĩ tới, chỉ là thứ năm."
Nói đến đây, Tôn Trạch Niên than khổ một tiếng.
"Bây giờ, nhi tử của ta còn đang ở nhà đóng cửa không ra ngoài, thật lo lắng nó không chịu được sự kích động này."

Chu Hoài Hải nhân tiện nói: "Chu Hoài Sơn vốn là nhị đệ của ta, có điều người này hèn hạ ngang bướng, ác độc gian xảo, ta đã triệt để đoạn tuyệt quan hệ cùng hắn."
"Đoạn tuyệt quan hệ?" Tôn Trạch Niên nghẹn họng nhìn trân trối, nói xong, lại than thở: "Cũng phải, dạng người này sao có thể xứng với nhân phẩm của Chu huynh, chỉ tiếc, hắn vậy mà lại có học thức tốt như vậy."
Chu Hoài Hải liền nghiến răng nghiến lợi đáp: "Tốt cái rắm, không đọc qua một ngày sách nào, viết chữ cũng chỉ là luyện trên bờ ruộng, loại người này có thể được Án thủ, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Ý của Chu huynh là?"
"Hắn thu được một tên đồ đệ, là ông chủ của Bút Mặc Trai, ta xem, chuyện này không chừng có vấn đề."
"Chu huynh, đây chính là thi huyện a!" Tôn Trạch Niên hít một hơi khí lạnh, khó tin, nói: "Ở đây nhiều người hỗn tạp, đi đi, ta mời Chu huynh đến nhà ta uống mấy chén rượu."
Chu Hoài Hải tức giận trừng cái tên Chu Hoài Sơn trên bảng vàng một cái, theo Tôn Trạch Niên rời đi.

Trong lòng của hắn, thật sự rất tức giận a.
Trước kia, hắn học hành gian khổ, phải thi ba lần mới miễn cưỡng qua thi huyện, thứ tự còn xếp cuối cùng.

Dựa vào cái gì mà Chu Hoài Sơn thi có một lần đã đạt Huyện án thủ.

Chuyện này tất có kỳ quặc! Chu Hoài Sơn, ta sẽ không để cho ngươi được như ý.
Chu Hoài Hải cùng Tôn Trạch Niên vừa đi, Triệu Đại Thành một mực đứng phía sau bảng vàng cũng lách mình đi ra.

Nhìn qua bóng lưng hai người kia rời đi, Triệu Đại Thành sắc mặt cổ quái quay đầu nhìn tên Chu Hoài Sơn.

Trầm mặc một lúc, Triệu Đại Thành quay đầu chạy về phía Vân Hải Thư cục.
"Đại ca, đại ca, không xong, xảy ra chuyện lớn rồi."

Chưỡng quỹ Từ Phong của Vân Hải Thư cục đang ở trong tiệm lật xem sách thơ của mình, Triệu Đại Thành một đầu xông tới, dọa cho Từ Phong giật mình, suýt chút nữa đánh rơi cuốn sách trong tay xuống đất.
"Xảy ra chuyện gì?" Từ Phong chỉ cảm thấy một cảm giác thấp thỏm lo âu xông thẳng lên đầu.
Triệu Đại Thành ăn chơi trác táng ngày thường không bị trói buộc, chuyện gì có thể khiến cho hắn lộ ra vẻ mặt này a.

Chẳng lẽ là Khả Oánh..

Hay là Triệu Hi..
Trái tim Từ Phong đập bịch bịch như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Triệu Đại Thành chạy vào nhà in, lao thẳng tới bên cạnh Từ Phong, cầm chén trà ngửa cổ uống cạn.
"Đại ca, Chu Hoài Sơn được Huyện án thủ!"
Trái tim vọt tới cổ họng của Từ Phong liền lập tức trở về vị trí cũ..
Hung hăng trừng Triệu Đại Thành, Từ Phong tức giận nói: "Người ta được Huyện án thủ, ngươi cấp bách cái gì!"
Dọa cho hắn còn tưởng rằng..

Phi phi phi! Khả Oánh cùng Hi nhi đều mệnh dài trăm tuổi kiện kiện khang khang.

Có thể có chuyện gì!
Triệu Đại Thành đặt mông ngồi trước mặt Từ Phong, đem chuyện vừa mới nghe được một năm một mười kể lại.
"Đại ca, ta thấy người ca ca này của Chu Hoài Sơn nhất định không phải thứ tốt, hắn sẽ không bày trò hãm hại Chu Hoài Sơn chứ?"

Từ Phong nhíu mày nhìn Triệu Đại Thành.

Một mặt hiếm lạ.
"Hắc, dù tên đó có muốn hãm hại Chu Hoài Sơn, thì mắc mớ gì tới ngươi! Cũng đáng để dạng người như ngươi giống như mất hồn mà chạy tới như vậy sao."
Triệu Đại Thành lập tức ưỡn ngực, vỗ bàn đánh rầm một cái.
"Vậy không được, nếu như hắn dám làm hại Chu Hoài Sơn, thì hắn không xong với ta đâu!"
Từ Phong..
Khóe mặt giật một cái, kinh ngạc nhìn về phía tên muội phụ bị bệnh thần kinh của mình.

Hắn đây là lại lên cơn điên gì.
"Mấy ngày trước không phải ngươi còn gây thù chuốc oán cùng Chu Hoài Sơn sao, còn nói cái gì mà một núi không thể chứa hai hổ?"
Triệu Đại Thành liền cười hắc hắc nói: "Đây không phải là sau khi về nhà, Khả Oánh quở mắng ta đi, Khả Oánh nói, ta ngay cả đan lồng dế còn thua người ta, dựa vào cái gì mà khiêu chiến với người ta, giả bộ làm một tên ăn mày cũng bị hắn vạch trần trước mặt mọi người, đạo hạnh của ta quá nhỏ bé, ta cảm thấy Khả Oánh nói rất có đạo lý."
Từ Phong..
"Lời này không phải là ta cũng đã nói ròi sao? Ngươi còn nhớ rõ lúc đo ngươi đã trả lời ta như thế nào không?"
Triệu Đại Thành nặn ra một nụ cười, yếu ớt nói: "Huynh có thể so sánh với Khả Oánh sao?"
Từ Phong..

Trực tiếp bị Triệu Đại Thành chọc cho tức giận đến bật cười.
Triệu Đại Thành nhanh chóng bỏ qua cái gốc rạ này, nằm bò xuống bàn, nói với Từ Phong: "Đại ca, huynh nói người ca ca này của Chu Hoài Sơn muốn hại hắn như thế nào?"
Thần sắc Từ Phong nghiêm trọng, trầm mặc một lát, đáp: "Trước mắt, thứ tự đã công bố ra, hắn muốn hại Chu Hoài Sơn, trừ phi đên huyện nha chứng minh Chu Hoài Sơn khảo thí gian lận, hoặc.."
"Hoặc cái gì?"
"Hoặc xảy ra chuyện gì đó, làm cho tất cả mọi người đều biết, Chu Hoài Sơn phẩm tính ti tiện, không xứng với vị trí Huyện án thủ này, Huyện lệnh sẽ tự động huỷ bỏ tư cách Huyện án thủ của hắn."
Triệu Đại Thành lập tức đập bàn.

"Ta nhổ vào! Chu Hoài Sơn rõ ràng chất phác trung thực, phong quang tễ nguyệt, đa tài đa nghệ, phẩm học kiêm ưu.."
Từ Phong..
Triệu Đại Thành khen xong Chu Hoài Sơn, quay sang năn nỉ Từ Phong: "Đại ca, huynh cần phải giúp đỡ Chu Hoài Sơn a, nếu như hắn bị hại, thì đáng thương biết bao nha."
"Sao ngươi lại quan tâm hắn như vậy?"
"Giới là lượt chúng ta khó khăn lắm mới có một Huyện án thủ, ta nhất định phải chiến đấu bảo hộ thành quả của chúng ta!"
Từ Phong..
"Giới là lượt?"
Triệu Đại Thành một mặt đắc ý, đáp: "Đại ca, ta nói cho huynh nghe, đừng nhìn Chu Hoài Sơn bây giờ một mặt trung thực, giữ khuôn phép, trong xương cốt hắn tuyệt đối là một tên ăn chơi là lượt đấy."
Không phải ăn chơi là lượt, sao có thể tranh tài đan lồng dế trước mặt mọi người lại còn đan ra ba mươi lăm loại không giống nhau nữa chứ.
Không phải ăn chơi là lượt, có thể đi tửu lâu Phúc Thuận một lần gọi hết tất cả các món của người ta sao?
Không phải ăn chơi là lượt, có thể nhìn thấu hắn hóa trang thành tên ăn mày còn lấy hết tiền đồng trong bát của hắn sao?
"Mặc dù bản thân Chu Hoài Sơn không biết, nhưng mà, giới ăn chơi trong huyện thành chúng ta đều coi hắn là đệ nhất rồi, về sau Chu Hoài Sơn tới huyện thành, ta bảo đảm sẽ không có ai dám khi dễ hắn."
Từ Phong..

A! Thực sự là vinh quang quá nhỉ! Ngươi không khi dễ hắn đã coi như cám ơn trời đất.
"Đại ca!"
Thấy Từ Phong không nói lời nào, Triệu Đại Thành liền lắc lắc ống tay áo Từ Phong.
Từ Phong đảo mắt nhìn về phía quyển sách thơ kia, đáp: "Thôi, thôi ta đi huyện nha một chuyến, nói thế nào lần này Chu Hoài Sơn khảo thí, cũng là do ta đề cử, nếu thật sự xảy ra chuyện, ta cũng phải gánh trách nhiệm."
Từ Phong lập tức mặt mày hớn hở, nói: "Huynh thực sự là thân đại ca của ta, đi sớm về sớm, bây giờ liền xuất phát a!"
Từ Phong..

Ngươi thực sự là chồng của em gái ruột ta!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi