PHỤ THÂN HÔM NAY NGƯỜI ĐỌC SÁCH CHƯA


Vốn dĩ hắn cho là không cần thiết phải lấy tiền.

Chu Viễn thường xuyên gửi ngân phiếu về như vậy là đủ rồi.

Nhưng hắn lại bị Chu Thanh liên tiếp hố chừng bốn ngàn lượng! Nghĩ tới chuyện này, Chu Hoài Hải liền tức đến thổ huyết.

Có điều tưởng tượng đến việc, Chu Hoài Sơn sẽ thi rớt phủ thí, tâm tình hắn lại thoải mái hơn rất nhiều.

Hắn không chỉ muốn khiến Chu Hoài Sơn thi rớt mà còn phải vĩnh viễn mất đi tư cách dự thi kìa! Vĩnh viễn phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời, Chu Hoài Hải hắn mới cam tâm! Hắn tuyệt không cho phép Chu Hoài Sơn mạnh hơn hắn!
Còn không biết vận mệnh của mình đã bị bàn tay ác ma thao túng, dưới sự giám sát của Chu Thanh, Chu Hoài Sơn ngày nào cũng dậy từ lúc gà gáy, giờ Tý mới được đi ngủ.

Trên đầu treo lơ lửng dùi gỗ, trước khi thi đánh cược lần cuối.

Ngày nhớ đêm mong, khó khăn mãi mới đến một ngày trước khảo thí.
Sáng sớm, trời còn chưa sáng, Thẩm Lệ đã lái xe mang theo Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn xuất phát.
Toàn bộ phủ thành, đã tụ tập rất nhiều học sinh từ các huyện cùng những nhân viên bồi khảo, trong lúc nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Bởi vì nhân viên bồi khảo quá nhiều, các tửu lâu khách sạn ở phủ thành đều đã chật ních.

Nhất là những tửu lâu khách sạn nằm gần phủ nha, lại càng kín người hết chỗ, sớm đã không còn phòng trọ.
Chu Thanh ngồi trên xe la, cảm nhận được sự náo nhiệt của phủ thành cổ đại, nhìn cái gì cũng thấy hiếm lạ.
"Ồ, đây không phải Chu án thủ đại danh đỉnh đỉnh à, sao giờ này mới đến?"

Xe la đang đi, chợt một giọng nói âm dương quái khí truyền đến, Chu Thanh theo đó nhìn qua, liền thấy có mấy người trẻ tuổi không quen biết đang tiến tới.
Khóe mặt giật một cái, quay đầu nhìn Chu Hoài Sơn.
"Cha, người biết họ không?"
Chu Hoài Sơn lắc đầu, đáp: "Hỏi thừa, con nói giống như ta có cơ hội được đi ra ngoài kết bạn ấy."
Giọng nói kia, tràn đầy oán niệm.

Cho Chu Thanh cái nhìn khinh miệt.

Ta ngày qua ngày sống cuộc sống còn không bằng gà chó, ngươi không biết sao!
Chu Thanh..

Vậy thì đám chó dại cắn càn này từ đâu mà tới?
Vẫn là trí nhớ của Thẩm Lệ tốt, thấp giọng nói một cái câu: "Lúc sư phó thi huyện, mấy người kia vây xem ở cổng huyện nha."
Thẩm Lệ nói xong, Chu Thanh liền biết.
"Cha, mấy tên học sinh này mồm miệng thất đức, ta đừng để ý bọn họ, thuận thuận lợi lợi khảo thí là được rồi."
Cũng là tới tham khảo, trong số mấy người này khó tránh khỏi sẽ có kẻ sau này thi đậu làm quan.

Cha nàng thi đậu thì thôi đi, vạn nhất không đậu, về sau bị người gây khó dễ, dân đấu với quan chẳng khác nào châu chấu đá xe a.
Chu Hoài Sơn cười nói: "Yên tâm đi khuê nữ, người lại đi so đo với chó làm gì!"
Hai người nói chuyện, xe la đã dừng lại trước cửa tửu lâu Khánh Phong.

Chu Thanh xoay người xuống xe, một giọng nói âm âm dương quái khí lại vang lên ngay bên cạnh nàng.

"Ui chao, giờ này mới tới, còn muốn ở Khánh Phong tửu lâu sao, chẳng lẽ Huyện án thủ cho là, Khánh Phong tửu lâu này là của nhà ngươi mở sao!"
"E là người ta cho rằng, mình là Huyện án thủ, Khánh Phong tửu lâu thế nào cũng phải thức thời một chút chừa phòng cho hắn đấy!"
"Ha ha ha.."
Mấy tên chó dại đứng chỗ bậc thang trước cửa tửu lâu Khánh Phong, mỉa mai cười cợt.
Chu Hoài Sơn ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt, xuống xe liền kéo Chu Thanh, nói: "Khuê nữ, lát nữa cha mua đồ ăn ngon cho con!"
Nói chuyện, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhanh chóng chạy vào tửu lâu.

Người không so đo với chó nhé!
Xe la của Thẩm Lệ, sớm đã được một tiểu hỏa kế của Khánh Phong tửu lầu tiếp lấy, kéo đến hậu viện.
Mắt thấy ba người này quả thật muốn vào tửu lâu, một tên học sinh liền đứng ra, ngăn ở phía trước.
"Chu án thủ, Khánh Phong tửu lâu này là tiện nghi nhất, một gian phòng trọ cũng muốn hai mươi lượng bạc đấy, ai cũng nói ở đây đã không còn phòng trọ, mà cho dù có, chẳng lẽ ba người các ngươi muốn ở một gian? Chu án thủ thực sự là thoải mái a!" Lời nói của hắn đầy vẻ thô t.ục mỉa mai, lập tức khiến cho đám người đứng phía sau bật cười hô hố.
Tôn Cẩn đứng ở giữa, ánh mắt âm lãnh nhìn Chu Hoài Sơn.

Hết lần này tới lần khác, mí mắt Chu Hoài Sơn cũng không thèm nhấc lên, nhìn cũng chưa từng nhìn chúng lấy một cái.

Thấy tên học trò chắn ngang trước mặt mình, Chu Hoài Sơn liền nghiêng người sang tiếp tục đi lên phía trước.
Tôn Cẩn siết chặt nắm tay, nói với đồng bạn: "Chu án thủ có tiền a."
Đồng bạn kia liền có vẻ bừng tỉnh đại ngộ đáp: "Đúng đúng, ta vậy mà lại quên mất, chuyện Chu án thủ chuyên hố người kiếm tiền a."
Bọn chúng cố tình nói lớn, lập tức hấp dẫn một đám đông vây quanh chỉ trỏ bàn luận.
Ngay lúc tên học trì kia vừa giễu cợt xong, Chu Hoài Sơn đã quay sang túm chặt lấy cổ áo của hắn.

Chu Thanh cũng không kịp ngăn lại.

Khuê nữ của Chu Hoài Sơn cũng đã mười sáu tuổi, tên tiểu tử thối này ước chừng cũng chẳng lớn tuổi hơn con gái hắn là bao nhiêu đâu.

Tư thế kia, nhẹ nhõm nghiền ép, không chút khó khăn.
Tên nọ đang cười, bất thình lình bị kéo một cái, cả người lảo đảo, trợn mắt trừng Chu Hoài Sơn, quát: "Ngươi làm cái gì đấy? Buông ra!"
Hắn vung tay, muốn hất Chu Hoài Sơn ra.

Nhưng trong chớp mắt hắn hất tay lên, cơ thể không biết bỗng nhiên bị cái gì đánh trúng, toàn thân tê rần, một chút khí lực cũng không có.
Chu Hoài Sơn nắm chặt lấy cổ áo hắn, khóe miệng giật giật, hung tợn nói: "Cái gì gọi là hố người kiếm tiền, tới, nói cho rõ."
Toàn thân vô lực, tên học trò chó chút hoảng sợ trong lòng, nhưng ngoài miệng lại cười lạnh: "Các ngươi làm ra chuyện thương thiên hại lý còn không biết sao? Còn có mặt mũi hỏi ta?"
Chát! Chu Hoài Sơn giơ tay, tát một cái rõ kêu vào mặt hắn.

Tiếng bạt tai thanh thúy lập tức hấp dẫn càng nhiều người tới vây xem.
Học trò nọ không thể ngờ, Chu Hoài Sơn lại dám động thủ đánh người.
"Ngươi dám đánh ta? Ngươi có biết ta là ai không? Ngươi có biết đây là đâu không?"
"Ta không quan tâm ngươi là ai, nhưng ta quan tâm là ai bảo ngươi tới đây học theo chó sủa đấy.

Hôm nay nếu ngươi nói rõ ràng thì coi như xong, nhưng nếu không nói cho rõ, thì ngày mai ngươi đừng nghĩ tới dự thi!"
"Ngươi làm cái gì đấy, đây là phủ thành, trong mắt ngươi không coi vương pháp ra gì rồi!" Đồng bạn bị đánh, còn bị uy hiếp, Tôn Cẩn nghiêm mặt trừng Chu Hoài Sơn.
"Mau thả người!"
Chu Hoài Sơn nắm lấy cổ áo tên học trò đáp: "Đọc sách thánh hiền, tới đây, ngươi nói cho ta biết, cái gì gọi là ta chuyên hố người kiếm tiền, ta hại ai? Ngươi ngậm máu phun người chẳng lẽ không cho người trong cuộc là ta đây hỏi rõ ràng sao?"
"Ngươi chưa từng hố tiền của Chu Hoài Hải sao?" Tôn Cẩn gằn giọng hỏi.
Chu Hoài Sơn liền bật cười.
"Quả nhiên là hắn, hay là, chúng ta ai cũng đừng đi thi nữa, bây giờ trở về huyện Thanh Hà, tìm người cha Chu Hoài Hải của kinh vệ doanh Chu Viễn ở kinh thành, đối chất cho rõ ràng, rốt cuộc là ta hố hắn tiền, hay là hắn trộm gà không thành lại mất nắm thóc."
Nói xong, Chu Hoài Sơn quái gở nhìn chằm chằm Tôn Cẩn hỏi: "Ngươi dám không?"
Khóe mắt Tôn Cẩn run lên, hất lên ống tay áo, đáp: "Ta không nhàm chán như vậy!"
Chu Thanh liền nói: "Nếu ngươi không nhàm chán, thì đứng ở cửa tửu lâu chặn đường chúng ta làm gì? Ông chủ tửu lâu này thuê ngươi à?"

"Ngươi.."
Tôn Cẩn đang muốn đánh trả, ông chủ của Khánh Phong tửu lầu đã từ bên trong đi ra.

Cửa ra vào một đống người chặn lại, thực sự khiến hắn vô cùng phiền chán.
"Các vị khách quan, hòa khí sinh tài, tất cả đều là người đến dự thi, bớt giận bớt giận, tâm bình khí hòa mới có thể kiểm tra ra thành tích tốt a."
Nói rồi, ông chủ quay sang khách khí nở nụ cười với Thẩm Lệ: "Khách quan, ba gian phòng chữ Thiên của ngài đã chuẩn bị xong, nhanh chóng đi vào nghỉ chân một chút a."
Nghe thấy là phòng chữ Thiên, ánh mắt đám đông vây xem ở cửa ra vào lập tức biến đổi.

Đây chính là gian phong tốt nhất của Khánh Phong tửu lâu.

Không nói đến việc tiền nhiều hay ít, có thể đặt trước đã là chuyện không dễ rồi.
Mấy tên đồng bạn đi cùng Tôn Cẩn sắc mặt cứng đờ, có người không khỏi thấp giọng hít một hơi lãnh khí, nói: "Mẹ của ta ơi, phòng chữ Thiên, thật quá trâu bò!"
Tôn Cẩn quay đầu trừng hắn một cái.

Người kia hậm hực ngậm miệng.
Ông chủ nói xong với Thẩm Lệ, lại nhìn sang Tôn Cẩn.
"Mấy vị khách quan, các ngươi hình như không phải là khách của Khánh Phong tửu lâu ta, không bằng, cũng trở về tửu lâu của mình nghỉ ngơi một chút đi, chuẩn bị cẩn thận cho khảo thí ngày mai a."
Lời này của ông chủ lập tức khiến cho đám người xây xem bật cười.
Khuôn mặt Tôn Cẩn đỏ lên, cảm giác xấu hổ giận dữ như cơn sóng lớn đổ ập xuống đầu hắn ngay trước mắt mọi người.
"Ngươi đi đường dương quan của các ngươi, chúng ta qua cầu độc mộc của chúng ta, Chu án thủ đừng có cố tình gây sự, chậm trễ chúng ta thi khoa cử." Siết chặt nắm tay, Tôn Cẩn cơ hồ là nghiến răng nghiến rặn ra mấy lời này.
Chu Hoài Sơn vẫn túm lấy cổ áo kẻ kia, nói: "Xin lỗi!"
Sắc mặt tên học trò đỏ lên, cứng cổ trợn mắt nói: "Ta cũng không làm gì sai, dựa vào cái gì mà phải xin lỗi."
"Tốt lắm.."
Không đợi Chu Hoài Sơn nói xong, Tôn Trạch Niên đã từ trong đám người chen lên.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi