PHÙ THỦY, XIN TỈNH GIẤC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Tư Niên và Phương Đại Xuyên lại lên tầng ba.

Đêm qua hai người nghe thấy tiếng thét chói tai của Dương Tụng, vội vàng từ tầng ba chạy xuống, phát hiện đứa con của Ngưu Tâm Nghiên bị lửa thiêu, sau đó là cả đống chuyện lằng nhằng, hết người này tới người kia thiệt mạng, nên hai bọn họ vẫn chưa quay lại tầng ba, tầng ba vẫn giữ nguyên hiện trạng như trước khi hai người chạy xuống. Lần này hai người tâm không tạp niệm, đi thẳng vào căn phòng nhỏ tối tăm, sửa sang lại tài liệu ngổn ngang dưới sàn, cho vào túi, dán kín rồi mang xuống nhà. Xác bụng bia cũng được hai người hợp sức kéo xuống, chôn lại vào hố cát.

Tầng ba còn mấy gian phòng khác.

Phương Đại Xuyên nổi tính tò mò chưa từng có, mai là ngày thứ bảy, sẽ có người đến đón, cửa ải này coi như đã qua, nên hắn mới nảy sinh chút tâm tư khác.

“Chúng ta mở cửa khác ra xem đi.” Phương Đại Xuyên nói, “Trần Hủy nói rất đúng, lão boss phía sau còn chưa biết ở đâu, chúng ta tìm ít manh mối cho đỡ bị động quá.”

Lý Tư Niên gật đầu, tìm một đoạn dây thép và mũi khoan, mân mê nửa ngày. Y ngậm tua vít, tay phải nhét một tấm thẻ vào khe cửa, vặn ốc vít, tháo ổ khóa xuống.

Hai người mở cửa bước vào.

Căn phòng trên tầng ba này rất trống trải, tọa Bắc hướng Nam, đón ánh sáng và rất thoáng gió, rộng bằng một nửa sảnh lớn dưới tầng một. Phương Đại Xuyên giơ nến quan sát, chắc là cửa sổ có khe hở, căn phòng mang chút mùi gió biển nhè nhẹ. Đồ đạc gì đó kê sát tường đều được phủ vải trắng.

Phương Đại Xuyên đi đến góc phòng, tiện tay lật tấm vải ra.

Là một bức tranh.

Một người đàn ông bị trói trên bãi đá ngoài bờ biển, xiềng xích chằng chịt quanh người, đám chim biển quây quần trên bầu trời, con nào con nấy như bóng ma tăm tối, vừa bay vùn vụt vừa thèm khát rỉa thịt ông ta. Lồng ngực ông ta bị xé rách một nửa, nội tạng và máu đỏ lộ ra, trông rất đáng sợ.

“Đây là cái gì?” Phương Đại Xuyên nhíu mày, giơ tay sờ soạng bức tranh sơn dầu nọ, sơn dầu bao phủ mặt vải, sờ được cả vết quét chổi lồi lõm.

Lý Tư Niên đứng sau hắn, ngắm nghía bức tranh, “Prometheus bị xiềng*.”

Prometheus

Ra là tranh mô phỏng danh họa, Phương Đại Xuyên nghĩ bụng, hắn chợt nhớ lại bức “Đàn quạ trên ruộng lúa mì” đã thấy trong phòng hai mẹ con Ngưu Tâm Nghiên, chẳng lẽ cũng do boss vẽ? Không ngờ lão này chu đáo thật, hắn nghĩ thế, bèn kề ngọn nến sát bức tranh, thử tìm chữ ký họa sĩ.

Trong góc có một chữ ký rất bình thường, ký bằng bút máy, chỉ có một từ đơn, Eternity.

Eternity? Phương Đại Xuyên suy nghĩ một lát, lục lọi hết vốn liếng tiếng Anh nghèo nàn từ thời đại học.

Nhớ không lầm thì hình như từ này mang nghĩa rất tôn giáo, nghĩa là “Vĩnh hằng” thì phải?

Phương Đại Xuyên chẳng hiểu gì cả.

Hắn xốc hết vải trắng lên, bên dưới lớp vải, tất cả đều là tranh, mấy chục bức tranh, có bức Phương Đại Xuyên biết, cũng có bức hắn không biết, có bức là tranh chép, có bức lại vẽ hòn đảo này, màu sắc ảm đạm, bút pháp thê lương. Nhưng thỉnh thoảng cũng có mấy bức về chủ đề tôn giáo, thánh mẫu buông mắt trìu mến nhìn thế nhân, hoặc là nữ thần Hy Lạp cầm vại nước, đắm chìm trong ánh nắng, khiến người ta bất giác an lòng.

Chẳng biết sao, Phương Đại Xuyên càng nhìn càng khó chịu.

“Người này thật đáng thương.” Hắn nghĩ vậy, bèn nói thẳng.

Lý Tư Niên đang ngửa cổ ngắm một bức tượng thánh mẫu, nghe vậy thì sửng sốt, “Tại sao?”

Giám định và thưởng thức mỹ thuật cùng mỹ học là môn bắt buộc của ngành đạo diễn, tất nhiên Lý Tư Niên phải am hiểu mấy bức tranh này hơn hắn, Phương Đại Xuyên thấy mình hơi múa rìu qua mắt thợ, ngượng nghịu nói, “Tôi không biết thưởng thức gì cả đâu, tôi chỉ cảm giác là trong lòng người này chắc phải kìm nén lắm, còn rất mâu thuẫn, chắc chắn không hạnh phúc.”

“Người này đang cầu cứu…” Phương Đại Xuyên cân nhắc phán đoán, lông mày nhíu chặt.

Lý Tư Niên nhìn lại theo trình tự, từ bức thứ nhất đến bức cuối cùng, ngắm nghía một hồi, y lắc đầu cười, chẳng biết là không ủng hộ quan điểm của Phương Đại Xuyên, hay là thật sự không cảm thấy vậy.

“Meo ~”

Sau tấm rèm cửa sổ, một tiếng kêu ngọt ngào vang lên.

Phương Đại Xuyên hoàn hồn, hắn vén rèm lên nhìn, con mèo đen đứng trên bậu cửa, đang tự liếm chân phải.

“Là mày hả?” Phương Đại Xuyên kinh ngạc, “Mấy hôm nay mày chạy đâu thế? Ăn gì chưa?”

Tất nhiên mèo không biết nói, con mèo đen này cũng chỉ cao ngạo đi qua Phương Đại Xuyên, chạy tung tăng đến chỗ Lý Tư Niên, cọ cọ chân y.

Lý Tư Niên khom lưng, ngón tay nhẹ gãi gãi cổ nó, con mèo lười biếng duỗi lưng, cổ họng kêu gừ gừ sung sướng, sau đó lật người lại, phơi bụng ra, không ngờ bụng nó lại màu trắng.

“Ra ngoài đi, đừng chơi trong này nữa.” Lý Tư Niên khẽ nói, xua tay đuổi nó.

Không ngờ con mèo đen nghe hiểu, quay lại đi từng bước đến bên cửa sổ, kêu meo meo hai tiếng rồi chui ra ngoài.

“Nghe lời cậu quá trời…” Phương Đại Xuyên hơi bị ấm ức, chẳng biết ấm ức vì ai.

Căn phòng thứ hai trống trải, chính giữa bày một chiếc bàn tròn, trên bàn đặt cây bút máy. Phương Đại Xuyên cầm lên xem thử, trông cũng giống của mình, xem ra căn phòng này chính là nơi đội chó sói dùng để bàn chiến lược lúc nửa đêm.

Căn phòng thứ ba chất đầy đĩa nhạc.

Không phải đĩa từ hay đĩa CD, mà là đĩa than, gồm các vòng tròn màu đen cố định độ dày, ở giữa là vòng tròn đủ màu sắc, xếp trên giá gỗ, chất đầy căn phòng.

Góc phòng có một chiếc máy quay đĩa.

“Cái này được.” Lý Tư Niên bước lên, sờ sờ hộp gỗ của máy quay đĩa, “Chuyển xuống, mang vào phòng chúng ta đi.”

Chiếc máy này nặng thật sự, Phương Đại Xuyên đóng nắp lại, cẩn thận bưng lên, hỏi, “Nhưng cúp điện rồi mà?”

“Đây là máy dạng kim* kiểu cũ, có tay vặn.” Lý Tư Niên chỉ tay vặn một bên, “Anh chờ tôi chọn vài cái đĩa.”

se11078973c

Hưởng thụ dã man nha thiếu gia quý tộc ơi, Phương Đại Xuyên âm thầm phỉ nhổ.

Sau khi xuống nhà, Lý Tư Niên khui một chai rượu, Phương Đại Xuyên vào phòng tắm tắm rửa.

Nước còn sót lại trong bình nóng lạnh đã khô kiệt, hắn vặn mãi không thấy giọt nào chảy ra. Hai người vừa lôi xác chết thối rữa, còn đi vào mấy căn phòng đầy bụi bặm, cả người vừa bẩn vừa thối, bảo cứ thế đi ngủ, Phương Đại Xuyên không đời nào chịu.

Hắn kéo dép lê mở cửa, thò đầu hỏi Lý Tư Niên làm sao bây giờ.

Lý Tư Niên nhìn ra cửa sổ, mỉm cười với hắn.

Bờ biển.

Ánh trăng ảm đạm, lác đác sao sáng.

Lý Tư Niên cởi trần đứng dưới biển, nước ngập đến eo, ánh trăng và ánh sao mờ ảo rót xuống thân thể y, cơ bắp lấp lánh phản quang. Băng vải trên vai trái bị nước làm ướt hơn nửa, thấp thoáng còn rướm máu, giống như Diễm Quỷ chuyên hút hồn phách con người.

Phương Đại Xuyên ngồi trên phiến đá, co chân hất nước biển vào y.

Lý Tư Niên bị nước văng ướt sũng, quay lại nhướn mày nhìn hắn. Sườn mặt y lấp lánh nước, đáy mắt phản chiếu ý cười, Phương Đại Xuyên vội vàng bịt mặt, thầm chửi một câu “Mẹ kiếp”.

Hôm trước hầu hạ y tắm rửa, trước ngực Lý Tư Niên toàn bọt xà bông, Phương Đại Xuyên lại ôm tâm sự nên cũng không nhìn kỹ, hôm nay mới được ngắm nghía kỹ càng. Phần eo Lý Tư Niên có một loạt hình xăm nhỏ bé, nằm ngay vị trí phía trên cạp quần lót, vắt ngang cơ bụng duyên dáng và xương hông hơi nhú lên, rồi kết thúc ở V-cut sắc sảo hai bên hông.

Đừng nhìn đừng nhìn, Phương Đại Xuyên hít thở vài lần, hai người đều chỉ mặc quần lót, nếu giữa nơi hoang dã này mà nảy lên phản ứng gì, người kia liếc mắt cũng thấy, thật sự là xấu hổ lắm.

Hắn nghĩ vậy, ngọn lửa ngùn ngụt trong lòng chẳng hiểu sao càng lúc càng nóng rực.

Gượng gạo tắm rửa xong, Lý Tư Niên lấy áo thun tùy tiện lau người, mặc quần áo. Phương Đại Xuyên không mặc áo, chỉ mặc quần bò, theo sau y đi về, cảm giác quần lót ướt nhẹp dính vào da thịt cọ xát với quần bò sần sần khiến hắn bứt rứt hết cả người.

Quay về phòng, việc đầu tiên Phương Đại Xuyên làm là lấy quần lót mới. Lý Tư Niên quay lưng về phía hắn, hí hoáy với chiếc máy quay đĩa, tay vặn lách cách đung đưa. Phương Đại Xuyên cầm quần lót ngập ngừng một thoáng, cảm giác hai người đàn ông, hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, giờ tự nhiên chạy vào toilet thay quần lót hình như hơi dị, giống như là chột dạ.

Nghĩ như vậy, hắn đứng bên giường, nghiến răng tụt quần.

Phía sau vọng ra tiếng đàn dương cầm khe khẽ du dương.

Phương Đại Xuyên cuống quít tròng quần lót mới, quay người lại.

Lý Tư Niên khoanh tay đứng trước cửa sổ, thích thú quan sát hắn.

Giọng nam khàn khàn chậm rãi vang lên theo chiếc kim trên máy quay đĩa, âm thanh chẳng dễ nghe chút nào, khản đặc, đục ngầu, nhưng vẫn ngấm vào lòng một cách kỳ lạ.

“Bài này…” Bình thường Phương Đại Xuyên chỉ nghe nhạc đại chúng nên không biết lắm về kiểu nhạc này, chỉ dựa vào chút ấn tượng, dè dặt bảo, “Rất giống kiểu nhạc trong ‘La la land’.”

Lý Tư Niên kinh ngạc búng tay khen ngợi, “Không tồi, — là nhạc jazz đấy. Louis Armstrong, Kiss of Fire*.”

Louis Armstrong, Kiss of Fire

Y nói, chầm chậm hát theo nhịp.

Since first I kissed you, my heart was yours completely

If I’m a slave, then it’s a slave I want to be

Giọng Lý Tư Niên rất du dương, âm sắc thanh xuân chuẩn mực, khi cười thì hơi trầm, khi hát tiếng Anh thì nhả chữ rất rõ ràng, hơi thở nhẹ nhàng trầm bổng, mang theo vẻ gợi cảm khác hoàn toàn với lúc y nói tiếng Trung.

Rất phóng túng.

Phương Đại Xuyên nghe mà nổi da gà.

Y khẽ ngâm nga, “Don’t pity me, don’t pity me.”

Y bước đến bên giường, Phương Đại Xuyên vẫn cởi trần, quần bò chưa kịp mặc lại, toàn thân chỉ được che đậy bằng một mảnh vải mỏng. Mà Lý Tư Niên quần áo chỉnh tề, từng giọt nước nhỏ từ lọn tóc xuống áo thun được lớp vải bông nhanh chóng hút khô.

Phương Đại Xuyên nuốt khan, ánh mắt né tránh.

Lý Tư Niên ghé vào tai hắn, âm thanh hòa tan trong ý cười trầm trầm.

Give me your lips, the lips you only let me borrow

Love me tonight and let the devil take tomorrow

I know that I must have your kiss although it medooms

Though it consumes me the kiss of fire

Phương Đại Xuyên không thể nhịn được nữa, kéo áo Lý Tư Niên, thấp giọng bảo, “Cậu thích thì chiều.” Sau đó há miệng hôn.

Đĩa nhạc cần cù tiếp tục hát.

I touch your lips and all at once the sparks go flying

Those devil lips that know so well the art of lying

And though I see the danger, still the flame grows higher

I know I must surrender to your kiss of fire

Hai má Phương Đại Xuyên nóng như lửa đốt, tiếng nước cùng những âm sắc tròn đầy hòa tan lẫn nhau. Phương Đại Xuyên nhẹ cắn đầu lưỡi y, bên tai phảng phất tiếng cười của Lý Tư Niên cùng giọng mũi nồng nàn, gợi cảm không gì tả nổi. Hai người hổn hển thở, Phương Đại Xuyên thoáng nhìn qua khóe mắt, thấy lồng ngực y cũng bị lửa tình nung đỏ.

“Đợi đã…” Lý Tư Niên hổn hển vài lần, tươi cười kéo giãn cự ly, Phương Đại Xuyên bất mãn cọ cọ cổ y, khóe miệng loang loáng nước.

Lý Tư Niên giơ tay gạt nước miếng bên miệng hắn, cười nói, “Tôi có điều này phải nói thẳng với anh.”

Đĩa nhạc đã phát xong, cần đọc trở về vị trí cũ, phát ra một tiếng “cách” khe khẽ.

Phương Đại Xuyên ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa hối hả, “Gấp không, không gấp thì sáng mai nói được không?” Hắn rướn người lên, nhẹ nhàng cọ cọ háng y, cách lớp vải mỏng và lớp vải bò sần sần, vừa nhói vừa thích.

“Cũng không gấp lắm… Là về mối tình đầu của tôi…” Lý Tư Niên cố tình dài giọng.

Phương Đại Xuyên gào một tiếng, nhào lên đè y xuống giường, dùng cả tay cả chân khóa y lại, hung ác cắn cổ y, la lớn, “Cậu nói ngay! Nói ngay cho tôi!”

Sau một loạt động tác, làn da hai người đã dán vào nhau, thỏa thích cảm nhận nhiệt độ cơ thể nhau. Ánh mắt Lý Tư Niên tức khắc sâu thẳm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi