PHÙ THỦY, XIN TỈNH GIẤC

Cuồng phong gào thét bên ngoài, rừng cây sau núi bị gió thổi xào xạc, chim biển thê lương dáo dác lượn vòng. Căn biệt thự lẻ loi trên bãi đá dường như cũng sắp bị trận cuồng phong này cuốn sập. Xa xa, nước biển đã bắt đầu sủi bọt, xám đen, đáy biển sâu thẳm tối tăm dần tách đôi như Moses tách biển, từng đợt từng đợt ùa lên.

Phương Đại Xuyên khẽ lảo đảo, đứng không vững, lúc này mới ý thức được căn phòng đang rung chuyển.

Chiếc loa phóng thanh phát ra âm thanh rè rè như điện lưu, âm thanh nọ dường như khá kinh ngạc, “Có vẻ mi cũng không ngu như vẻ bề ngoài.”

Đây là khẳng định. Phương Đại Xuyên cúi xuống nhìn Lý Tư Niên, Lý Tư Niên một tay ôm vai, máu tí tách nhỏ từ vết thương xuống đất. Phương Đại Xuyên uất ức vô cùng, cơn giận kẹt trong lồng ngực, không nuốt trôi, cũng không thể xả ra ngoài.

“Đ*t mẹ bà điên à?! Người nước ngoài các bà làm mẹ như thế à?! Con ruột bà đấy đ*t mẹ bà!” Phương Đại Xuyên không ngừng nhắc nhở mình phải giữ hình tượng, nhưng cơn giận thật sự không đè nén được, đáy lòng như có ngọn núi lửa, bừng bừng phun lửa giận ra ngoài.

Người bên kia hình như vừa khẽ cười, phát ra vài âm thanh như mạch điện lưu.

“Eternity miêu tả về ta với mi như thế nào?” Tiếng Trung của người nọ rất tốt, không có giọng địa phương, từ giọng điệu không thể đoán được quê quán và đặc trưng của bà ta, bây giờ Phương Đại Xuyên mới biết vốn tiếng Trung của Lý Tư Niên học được từ đâu.

Phương Đại Xuyên cười nhạt, đáp lời, “Nói bà là thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt, một mình xách ba lô đi du lịch, ăn no rửng mỡ đến Bắc Cực ngắm sao.”

Lý Tư Niên đã gượng dậy, không nhìn camera, mà nhìn chằm chằm súng bắn tỉa bốn góc, rồi ngước lên nhìn cánh cửa biệt thự, âm thầm tính toán góc độ và thời gian.

Quý bà Flores khẽ cười, “Vậy Eternity có cho mi biết ta là đại tiểu thư nhà tài phiệt nào không?”

Không, Phương Đại Xuyên nhắc đến lại giận, Lý Tư Niên dối trá thành thói, phét lác điêu ngoa, chưa một lần nói thật với hắn.

Quý bà Flores nhân tiện đáp luôn, “Công ty bảo an Viễn Dương, nghe bao giờ chưa?”

Chưa, Phương Đại Xuyên chớp mắt, không khí tức thì ngượng ngập.

“Công ty bảo an? Chuyên bảo kê người và tài sản à?” Đối tượng phục vụ của nhà tài phiệt này cũng rất bình thường trong xã hội mà nhỉ, Phương Đại Xuyên nghĩ vậy, đành phải bất đắc dĩ đáp lời. Dù sao cũng là mẹ ruột của Lý Tư Niên, dù là mụ già ác độc thì cũng phải nể mặt.

“Công ty bảo an Viễn Dương, tổ chức lính đánh thuê lớn nhất nước Mỹ, hợp tác với cả USMC và RAF, dấu chân trải rộng khắp Châu Âu, Bắc Mĩ và Bắc Phi.” Lý Tư Niên nhìn Phương Đại Xuyên, lên tiếng giải thích.

Mặc dù không biết USMC và RAF là cái gì, nhưng nghe rất hoành tráng, Phương Đại Xuyên cũng thấy hơi kính nể bà già này.

*USMC – United States Marine Corps: Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ

RAF – Royal Air Force: Không lực Hoàng gia Anh

Chẳng trách một thân một mình mà dám chu du các nước, rừng hoang núi thẳm cũng dám tùy tiện xông vào, Nam Cực Bắc Cực đã là gì đâu. Lẽ ra phải biết trước, một người phụ nữ vào Nam ra Bắc như thế thì phải là thiên kim tiểu thư nũng nịu kiểu gì.

“Dì ơi.” Phương Đại Xuyên tự nhận là người rất linh hoạt, trước mặt người phụ nữ khủng bố mà cả Lý Tư Niên ngạo nghễ lạnh lùng cũng phải quy phục, hắn bèn tỏ vẻ rất kính cẩn khép nép, thành khẩn nói, “Nói ra sợ dì không tin, nhưng đêm qua con ngủ với anh Niên rồi, giờ chúng ta đã là người một nhà, tốt xấu gì con cũng có một nửa là con dâu của dì rồi đúng không? Nếu có khúc mắc thì cứ ngồi xuống uống ly trà cùng giải quyết, dì thấy thế nào? Vai trái của anh Niên đang bị thương, lần này bị bắn nát chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu tổn thương đến mạch chủ thì có khi bỏ mạng.”

Lý Tư Niên nhìn hắn như nhìn gã bệnh tâm thần, thật lòng cảm phục sự trơ trẽn của hắn — lăn lộn trong showbiz, diễn xuất thế nào chưa tính, nhưng da mặt công nhận phải đủ dày.

Đáp lại hắn là một tiếng cười khẩy.

Chân trời bất ngờ vang vọng tiếng cánh quạt vù vù, một chiếc trực thăng từ từ hạ xuống bãi đá gần bờ biển theo hình xoắn ốc, hai người từ cửa sổ sát sàn nhìn ra, nét mặt cùng biến đổi.

Lý Tư Niên nhắm chặt mắt, “Đừng dây dưa với bà ấy nữa, họ đến rồi, anh Xuyên đi đi.”

Phương Đại Xuyên nhìn nòng súng bốn góc phòng, lại nhìn vẻ mặt y, hạ giọng nói, “Cùng đi chứ!”

“Không cùng đi được!” Lý Tư Niên thở hổn hển, “Bà ấy nói được làm được, anh nghĩ bà ấy chỉ đùa anh sao? Chiếc trực thăng kia là tôi sắp xếp! Một khi đã bắt đầu trò chơi thì chỉ duy nhất người chiến thắng được đưa đi!”

Sàn nhà dưới chân ầm ầm rung chuyển, ngọn núi lửa trì hoãn mười lăm năm, cuối cùng đã phun trào.

Chấn động mãnh liệt khiến súng bắn tỉa bốn góc nhắm lệch hướng, căn biệt thự lung lay như sắp đổ, Lý Tư Niên vội đẩy Phương Đại Xuyên ra ngoài, “Đi đi!”

“Đưa tay cho tôi!” Phương Đại Xuyên không nhúc nhích, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng đôi môi mím chặt.

“Tôi bảo anh đi mẹ nó đi!” Lý Tư Niên giận dữ quát.

Phương Đại Xuyên cũng nóng nảy, “Còn tôi bảo cậu đưa mẹ nó tay cho tôi!”

Lý Tư Niên thử bước lên vài bước, súng bắn tỉa bốn góc lại nhắm theo, y nhẩm tính trong lòng, tứ chi lạnh băng vì mất máu quá nhiều không thể giúp y chạy thoát khỏi tầm ngắm chỉ trong phút chốc ngắn ngủi.

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Lý Tư Niên vô cùng tỉnh táo.

Y ngước lên nhìn camera, đôi mắt màu hổ phách trong suốt như thủy tinh, chằm chằm nhìn người ngồi phía sau màn hình.

“Cùng chết vậy.” Phương Đại Xuyên đã nhận ra tình trạng của Lý Tư Niên, kỳ lạ là trái tim hắn cực kỳ bình thản, không hề tuyệt vọng hay hoảng loạn, “Không cùng đi được thì cùng chết vậy.”

Lý Tư Niên nhìn hắn vài giây, cả người buông thõng như xì hơi, giơ cánh tay phải nhẹ nhàng ôm hắn, máu tươi thấm ướt nửa người hắn, “Làm anh sợ rồi.” Y ghé vào tai hắn, thở dài, “Xin lỗi anh Xuyên nhé, đừng trách tôi.”

Phương Đại Xuyên định nói, sao tôi lại trách cậu, cùng sống cùng chết chính là happy ending người đời ai cũng muốn mà. Tiếc rằng hắn chưa kịp nói thì sau gáy đã nhói lên, cả thế giới quay cuồng mờ mịt.

“Lý Tư Niên! Mẹ kiếp cậu!” Thể chất hắn cường tráng, vẫn chật vật mắng được vài câu, vừa mắng vừa bật khóc, chưa từng tuyệt vọng như lúc này.

Lý Tư Niên cười, hôn lên khóe miệng hắn, “Một người có thể sống thì tội gì phải chết, anh Xuyên, nhớ kỹ lời mình nói. Chờ tôi.”

Xa xa, biển lửa đã dâng trào, trực thăng không dám hạ quá thấp, chỉ lơ lửng giữa không trung, thả xuống một sợi dây thừng. Thấy hai người bước ra, một tay súng bắn tỉa giương họng súng chĩa thẳng vào họ, quát lớn, “Only one!”

Lý Tư Niên không để ý đến gã, buộc chặt Phương Đại Xuyên vào sợi dây thừng, liên tục thắt mười mấy nút chết. Y lưu luyến nhìn hắn vài giây, rồi dứt khoát lùi lại.

Thân thể Phương Đại Xuyên đã xụi lơ, nhưng bàn tay phải vẫn nhớ rõ mệnh lệnh của chủ nhân trước khi hôn mê, bướng bỉnh nắm chặt vạt áo Lý Tư Niên, thà chết không buông. Dù đã rơi vào bóng tối mịt mù, khóe mắt hắn vẫn trào nước mắt, nước mắt thi nhau trượt qua sườn mặt đầy máu, mãi không thấy ngừng.

Lý Tư Niên đành phải xé rách vạt áo, trực thăng lập tức cất cánh, bàn tay Phương Đại Xuyên rũ xuống. Hắn cuống cuồng từ trong tiềm thức, giơ tay vội vã quơ quào, nhưng chỉ nắm được một mảnh vải.

Ngọn lửa đã dâng cao, mang theo metan dưới đáy biển và khí dẫn cháy, mịt mờ trên mặt biển phía xa, nước biển xẻ đôi, một bên xanh thẫm, một bên đỏ rực, trực thăng bay lên không, đổi góc, nước biển gợn sóng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cửa khoang mở ra, có người kéo dây thừng lên, thân thể Phương Đại Xuyên chao đảo giữa không trung, Lý Tư Niên nhìn theo mà thót bụng.

“Anh Xuyên.” Y ngước nhìn bóng dáng Phương Đại Xuyên, Phương Đại Xuyên ngược sáng, không thấy rõ gương mặt, nhưng từng giọt nước mắt vẫn nện xuống tim y. Ánh mắt y dịu dàng lưu luyến, “Tạm biệt.” Y nói, giơ tay hôn lên chiếc nhẫn trên ngón út.

Hai chữ L & F khắc bên trong chiếc nhẫn, giờ phút này đã mang ý nghĩa mới.

“Sao con biết nó sẽ không tự sát sau khi trở về?” Phía sau vọng ra một giọng nữ, câu hỏi bằng tiếng Anh.

Lý Tư Niên cảm nhận được họng súng lạnh như băng đặt sau lưng mình, nhưng y không quay lại, “Con hiểu quá rồi, nhiệt huyết dâng trào có thể cùng chết, nhưng sau khi trở về, đối diện với cha mẹ, ông nội, với những người thương yêu mình, kỳ vọng vào mình, với cá tính như hắn, chắc chắn sẽ không tự sát.”

Y ngước lên nhìn bóng chiếc trực thăng bay xa, “Huống chi con đã để lại hi vọng cho hắn, chỉ cần hi vọng đó vẫn còn, con có thể chết vì hắn, hắn cũng có thể sống vì con.”

Bao nhiêu toan tính, chỉ vì một tấm chân tình.

Bóng chiếc trực thăng biến mất nơi chân trời, biển lửa mênh mông vây kín hòn đảo nhỏ, ngọn lửa đã liếm tới vạt áo Lý Tư Niên. Y quay lại, mái tóc bị gió biển thổi tung, y nhìn người phụ nữ tóc vàng trước mặt, nhếch miệng cười nói, “Bao năm qua rồi, chúng ta cũng nên có kết thúc. Thưa mẹ, người đáng chết đã chết cả, sao phải liên lụy người vô tội? Bây giờ chỉ còn con và mẹ, mẹ có đồng ý vùi xác cùng con tại nơi ba đã yên nghỉ này không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi