PHÚC HẮC MẪU THÂN LONG PHƯỢNG NHI NỮ



Mắt thấy Đại trưởng lão, Mộ Linh Khê, Lục đà chủ cùng nhau đi ra sân ngoài, Mạc Cửu và Bạch Phong Hoa cũng chọn khoảng cách không xa không gần mà đi theo.

Để tránh kinh động cao thủ cấp bậc Thần Huyền như Đại trưởng lão, hai người thu liễm toàn bộ hơi thở trên người mình, nỗ lực dung nhập vào trong bóng tối.
Xung quanh ngoài sân của Đại trưởng lão không có tín đồ bảo hộ, ánh trăng trên cao lờ mờ rọi xuống, đem bóng dáng của ba người kéo dài, đan chéo vào nhau, hình thành một con quái vật ba đầu sáu tay thập phần dữ tợn.
Lục đà chủ dùng đôi tay quái ác của hắn mở ra dây trói bao tải, động tác thô lỗ mà lôi kéo mấy đứa nhỏ ra ngoài.
Âm thanh đầu tiên vang lên là tiếng xích sắt leng keng nặng nề va chạm mặt đất, rồi sau đó mới là tiếng vật thể trầm đục khi mấy đứa inhỏ ngã ra.
Mạc Cửu đè lại Bạch Phong Hoa bởi vì tức giận mà hơi thở có trong nháy mắt hỗn loạn.

Hắn không có động tác khác, chỉ dùng đôi mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn về phía bọn nhỏ.

Hẳn là đường sá xa xôi, động tác của đám tín đồ kia lại mạnh bạo, cho nên quần áo của bọn nhỏ đều nhăn dúm dó, tóc tai thì rối bời, trên tay, trên mặt thậm chí còn hiện lên vài vệt ứ thanh.
Không ai biết, trong lòng Mạc Cửu đã hừng hực lửa giận, tựa như dung nham sắp phun trào ra khỏi biển.
Tiểu công chúa, tiểu công tử tôn quý của Viêm Tinh Thành khi nào đã chịu qua loại ngược đãi như thế này!?
Hắn thề phải san bằng toàn bộ Ma Điện để lấy lại công bằng cho bọn nhỏ.
Mạc Cửu hơi cười lạnh, trong lòng khẽ tính toán số lượng Hắc tử, Bạch tử mà hắn mang trên người liệu có đủ để hủy diệt cái ổ cặn bã này hay không?
Trở lại bên kia, Lục đà chủ sau khi cởi bao trói ra thì liền cung kính đứng ở một bên, dùng tay chỉ vào những sợi xích đen tán loạn trên mặt đất mà bẩm báo:
"Đại trưởng lão ngài xem! Chính là sợi xích này làm khó thuộc hạ, thuộc hạ đã thử dùng lửa đốt, dùng huyền thiết chặt, nhưng nó không mảy may phản ứng.


Thậm chí là nó còn bắn ngược lại, nếu không phải thuộc hạ trốn nhanh, thì tinh mang sắc bén mà nó phóng ra đủ để làm đầu của thuộc hạ đứt lìa khỏi cổ."
Đại trưởng lão ngồi xổm xuống, đưa tay cầm lấy một đoạn xích sắt quan sát, gương mặt hơi ngưng trọng, trong đáy mắt xẹt qua một tia hàn quang, hắn nói:
"Đây xác thật là một loại tài liệu hiếm có.

Nó sắc bén hơn Hàn Thiết, cứng rắn hơn Băng Phách, người có thể luyện ra được nó, hẳn phải là một luyện khí sư có kinh nghiệm lâu năm trong nghề, hơn nữa phối hợp dị hỏa đốt cháy.

Muốn thỉnh động một vị đại sư như vậy, hoặc là phải có giao tình sâu đậm, hoặc là tài đại khí thô, trả mức giá đủ để khiến đại sư ra tay.

Ngươi giải thích cho ta nghe thử, gia cảnh của một trong những đứa nhỏ này có khả năng tầm thường sao?"
Lục đà chủ nghe vậy, sau lưng không khỏi đổ một tầng mồ hôi lạnh, cuống quýt ra tiếng giải thích:
"Đại trưởng lão! Cái này… cái này thuộc hạ thật sự không biết.

Thuộc hạ chỉ nhìn theo danh sách mà hành động thôi!"
Đại trưởng lão nhíu mày, như suy tư gì mà hỏi:
"Danh sách lần này, rốt cuộc là ai đưa cho ngươi? Người nọ không có đầu óc sao? Đá đến ván sắt mà còn không tự biết!!!"
Lục đà chủ gục đầu càng thấp, giọng điệu có chút mơ hồ nói:
"Bảng danh sách trước đó đã được định ra, nhưng hai ngày trước, tư liệu của mấy đứa nhỏ này, là… là… Thánh Tử đại nhân mang đến!"
Đại trưởng lão bực bội vung tay, ánh mắt đục ngầu hơi trợn lên, hung ác nói:
"Thật là hồ nháo, hắn từ khi nào thì nhúng tay vào chuyện này? Rõ ràng là lấy việc công để báo thù riêng.

Rắc rối tìm đến Ma Điện thì hắn có chịu nổi trách nhiệm không?"
Lục đà chủ run như cầy sấy, lắp ba lắp bắp hỏi:
"Đại trưởng lão! Nếu… nếu thân phận của bọn nhỏ này có vấn đề, chi bằng… chi bằng thuộc hạ đưa người vẹn nguyên trở về!?"
Sắc mặt Đại trưởng lão âm trầm như mực, hắn khó xử cau mày, nhất thời không biết phải làm sao cho đúng.
Ánh mắt Mộ Linh Khê xẹt qua một mạt khói mù, ở dưới tay áo, móng tay đâm thật mạnh vào lòng bàn tay, ngoài mặt lại như bâng quơ mà ra chủ ý:
"Gia gia! Mộ Dung Âm lấy việc công để báo thù riêng, tạm thời để sang một bên không nhắc tới.

Nhưng người cũng đã bắt tới đây, thù hận sớm đã kết.

Hiện tại chúng ta đưa người trở về, chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này sao? Chi bằng chúng ta giải quyết triệt để một lần, diệt cỏ nên diệt tận gốc, tránh cho gió xuân thổi tới lại sinh sôi."
Đại trưởng lão lúc này mới ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn Mộ Linh Khê một cái, bình đạm hỏi:
"Khê nhi có cao kiến gì không?"
Mộ Linh Khê rũ mắt, trông bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn mà nói:
"Không bằng gia gia giao mấy đứa nhỏ này cho ta giải quyết đi.

Cung Thánh Nữ có một cái Lôi Trì được sinh ra từ lôi tâm thạch, tính chất hung mãnh phi thường, hẳn là có thể giúp gia gia phân ưu giải hạn.


Đợi cho xích sắt này bị Lôi Trì hóa giải bổ ra, cháu gái lại mang tài liệu đến cho gia gia nghiên cứu được không? Hàn Vũ Kiếm của ngài tuy đã có Hàn Thiết cùng Băng Phách, nhưng nếu thêm vào loại tài liệu hiếm có này thì chẳng phải như hổ thêm cánh sao?"
Ánh mắt Đại trưởng lão hơi sáng rực lên, hắn nhìn Mộ Linh Khê rồi gật gù khen ngợi:
"Thật quá tốt! Khê nhi không hổ là cháu gái của ta! Mọi việc đều suy nghĩ đến gia gia đầu tiên.

Như vậy thì mấy đứa nhỏ này tạm thời giao cho ngươi nha."
Khóe miệng Mộ Linh Khê khẽ cong lên, ôn nhu mà nói:
"Gia gia yên tâm, cháu gái nhất định sẽ không làm ngài thất vọng."
Lục đà chủ nhìn Đại trưởng lão, lại nhìn bộ dáng thánh khiết hiền từ của Mộ Linh Khê, trong lòng chỉ cảm thấy có một cổ khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu.

Hắn ấp a ấp úng một hồi, mới đánh bạo hỏi:
"Thánh… Thánh Nữ đại nhân, mấy hài tử này đều… đều còn nhỏ như vậy, liệu có thể chịu đựng được sự thiêu đốt của Lôi Trì không? Bọn họ… bọn họ sẽ chết đó."
Tuy rằng hắn làm nhiều việc xấu, nhưng hắn còn không táng tận thiên lương đến mức nhìn vô số hài tử tươi sống bị Lôi Trì tước đoạt đi sinh mệnh.
Mộ Linh Khê đưa tay vuốt ve lọn tóc trước ngực, móng tay màu tím đen chiết xạ ánh sáng nguy hiểm trí mạng, nàng cười như không cười nhìn Lục đà chủ, giọng điệu vẫn ôn thôn mà nói:
"Ta đương nhiên không thể nhẫn tâm mà nhìn bọn nhỏ bị Lôi Trì xẻo da cắt thịt, ngươi xem những gương mặt non nớt này, ai nhìn mà không thương cho được cơ chứ.

Yên tâm, Lôi Trì chỉ biết hóa giải xích sắt mà thôi, ngươi không cần phải lo lắng."
Lục đà chủ nghe vậy, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Quả nhiên, cả trên dưới Ma Điện đều biết Thánh Nữ có một viên xích tử chi tâm, hiền hòa thiện lương, sao nàng có thể độc ác mà xuống tay với hài tử được chứ.
Mộ Linh Khê rũ mắt, che khuất thần sắc cười lạnh nơi đáy mắt.
Nàng đương nhiên sẽ không nói, nàng không chỉ muốn dùng Lôi Trì xẻo da cắt thịt của bọn họ, mà nàng còn thêm độc tố vào Lôi Trì.

Tư vị khi bị bảy bảy bốn mươi chín loại độc xà phệ cắn, hẳn là thực mau hai đứa dã chủng kia sẽ được nếm thử.
Mạc Cửu và Bạch Phong Hoa trơ mắt nhìn hai đứa nhỏ rơi vào tay Mộ Linh Khê, không cần tưởng cũng biết, nàng ta khẳng định đang suy nghĩ đủ loại biện pháp để tra tấn bọn nhỏ.
"Khốn kiếp!" Bạch Phong Hoa nghiến răng kẽo kẹt, rủa thầm một tiếng.
Mạc Cửu không biết suy nghĩ đến cái gì, ánh mắt đen tối không rõ, hỏi:
"Tại sao trong này lại có cả bút tích của Mộ Dung Âm? Hắn cùng chủ tử nhà ta không thù không oán, vì sao lại đánh chủ ý lên bọn nhỏ?"
Bạch Phong Hoa cười lạnh mà giải thích:
"Não hắn ngâm nước, bị người đương thương sử chơi đến xoay quanh chứ sao nữa?"
Mạc Cửu hơi bất ngờ, vì vậy nghi hoặc hỏi:
"Sao lại nói như vậy?"
Bạch Phong Hoa thở dài, lạnh lùng đáp:
"Đây là chiêu trò ném đá giấu tay quen thuộc của Mộ Linh Khê.

Nàng ta ỷ vào sự yêu thích của Mộ Dung Âm, cho nên nhiều lần trong tối ngoài sáng mà kích động hắn làm việc thay mình.

Thanh danh Mộ Dung Âm càn rỡ ngang ngược, độc ác tàn nhẫn.


Nhưng Mộ Linh Khê lại được khen ngợi đến tận mây xanh, nào là thiện lương hiền hòa, nào là tốt bụng đẹp đẽ.

Phi! Nàng ta rõ ràng là một đóa hắc liên hoa, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, xấu xí bất kham.

Ta dám khẳng định, tư liệu của bọn nhỏ chắc chắn là do nàng ta đưa tới trong tay Mộ Dung Âm."
Mạc Cửu chợt nghĩ tới cái gì, hỏi lại:
"Ta đã từng gặp qua Mộ Dung Âm, tính tình người này âm tình bất định, sao có thể dễ dàng vô trả giá mà liên tục dung túng Mộ Linh Khê?"
Bạch Phong Hoa trợn trắng mắt mà đáp:
"Mộ Linh Khê cần trả giá gì đâu, chỉ cần ban phát một nụ cười, cho nắm tay một cái.

Mộ Dung Âm thiếu điều muốn đem cái mạng chó của hắn ta dâng lên.

Nữ nhân Mộ Linh Khê này có một điểm làm ta bội phục nhất, đó là có thể lặp lại hoành nhảy, thử sức giới hạn chịu đựng của Mộ Dung Âm nhiều lần mà chưa từng lật thuyền trong mương."
Mạc Cửu nghe vậy, ánh mắt xẹt qua một tia suy tính, cười cười nói:
"Ta không tin sở hữu nam nhân trên đời này, khi đối diện với người mình si mê mà có thể giữ vững bình tĩnh lý trí.

Nếu hắn còn liên tiếp nhân nhượng thì chỉ có thể đại biểu, sở đồ của hắn không nhỏ, hoặc là hắn còn kiêng kị cái gì nên chưa dám ra tay thôi."
Bạch Phong Hoa cảm thấy Mạc Cửu của lúc này có chút nguy hiểm, nàng nhịn không được lui về phía sau hai bước, lầm bầm cảm thán:
"Ngươi đem chính mình cũng mắng đi vào, ngươi không biết?"
Mạc Cửu nhìn qua Bạch Phong Hoa, ánh mắt chớp chớp một hồi, cười nói:
"Đến nỗi ta sao? Nếu ta si mê một người, ta không có khả năng nhân nhượng chần chờ, trước đem gạo nấu thành cơm rồi tính sau."
Bạch Phong Hoa: "!!!"
Tư tưởng này của Mạc Cửu rất nguy hiểm, suýt chút thì đem nàng dọa đến trật chân.
Quan sát thấy Bạch Phong Hoa bị chính mình dọa đến, trong lòng Mạc Cửu như bị cái gì nhúc nhích một chút, hắn cười khẽ một tiếng, nói:
"Đùa ngươi thôi! Không phải sợ! Ta nếu thích một người, đương nhiên phải lấy thập lý hồng trang làm sính lễ, vẻ vang cưới nàng về nhà chứ!"
Bạch Phong Hoa thấy ánh mắt nghiêm túc của người đối diện, nghe thanh âm khàn khàn của hắn vang lên bên tai, gương mặt nàng bất tri bất giác đỏ lên, tim đập lỡ một nhịp.
"Mộ Linh Khê đi rồi, chúng ta đi theo thôi!"
Chủ đề chuyển biến quá nhanh, Bạch Phong Hoa còn chưa kịp dư vị quá ba giây thì Mạc Cửu đã xoay người, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo bóng dáng của Mộ Linh Khê.
Bạch Phong Hoa cũng bình tĩnh lại, nhưng không có người biết, động tác của nàng che giấu một tia chột dạ, luống cuống..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi