Dưới sự chú ý của hàng ngàn hàng vạn người, Cầm Thiên Doanh cũng không ngại dưới đất dơ bẩn mà trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, đem đàn đặt lên đùi, mười ngón tay nhẹ ấn, nàng nhìn Mạc Túc ở đối diện, gật đầu lễ phép nói:
"Mạc cô nương, quá trình kế tiếp ta tuyệt đối sẽ không nương tay! Ngươi nhất định phải lấy ra bản lĩnh thật sự."
Mạc Túc nhướng mày nhìn cô nàng này, cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Cầm Thiên Doanh là thiếu nữ kinh tài tuyệt diễm, địa vị lại cao thượng, nhưng không giống người khác mắt cao hơn đầu, kiêu căng ngạo mạn. Chỉ bằng phân lễ độ này, cũng khiến Mạc Túc nhìn nàng thuận mắt hơn nhiều.
Hơn nữa, Cầm Thiên Doanh rõ ràng biết nàng chính là Nguyệt Vô Song, thế nhưng lúc mở miệng lại gọi một cái họ khác, điều này làm Mạc Túc rất vừa lòng.
Có ánh mắt, tâm tư hoạt bát linh lung, tương lai của người này không thể hạn lượng.
Bất quá...
Nàng sâu thẳm nhìn Cầm Thiên Doanh, ý vị thâm trường nói:
"Lòng ngươi đã loạn, còn có thể đạn ra nhạc khúc sao?"
Cầm Thiên Doanh ngẩng đầu, ánh mắt sửng sốt nhìn Mạc Túc, sâu trong đáy mắt lóe qua tia e ngại.
Người này, thế nhưng phát hiện tâm tư của nàng rối loạn?
Nhưng mà, Cầm Thiên Doanh nhanh chóng thu liễm cảm xúc, ánh mắt trở nên hờ hững vô tình:
"Xuất chiêu đi!"
Dứt lời, Cầm Thiên Doanh kích động cầm huyền, mười ngón tay bay nhanh vũ động, huyền lực mạnh mẽ men theo tiếng đàn sôi trào mà ra, như từng tiếng trống trận dồn dập vang lên khắp lôi đài.
Tranh!
Âm công mang theo huyền lực màu trắng sữa tàn sát bừa bãi, nơi đi qua dường như để lại gió xoáy rít gào.
Tiếng nhạc này liên miên không dứt, âm vực cao vút như thủy triều, mang theo khí thế sát phạt quyết đoán nhanh chóng càn quét xung quanh.
Âm vực vang lên một tiếng chói tai, khiến cho khán giả dưới lôi đài nhịn không được bịt tai và liên tục lùi về sau. Có người tu vi yếu kém đã chịu không nổi mà ôm đầu khóc rống, hoặc có kẻ thất khiếu chảy máu, ngất đi tại chỗ.
Mắt thấy tiếng đàn này gây ra hậu quả quá nặng nề, giám khảo vội vàng kích động huyền thạch trận pháp, "oanh" một tiếng dâng lên một đạo vô hình cái chắn, ngăn lại dư âm của công kích này.
Người ở bên ngoài đã chịu ảnh hưởng như thế, vậy Mạc Túc ở trung tâm của sóng âm này sẽ ra sao?
Nghĩ vậy, mọi người sôi nổi nhìn qua đi, đáy lòng không khỏi kích động hít hà.
Má ơi! Nhạc sư thật là lợi hại, chỉ bằng một chiêu sóng âm quần công này, ai có thể chịu nổi chứ?
Thế mà, mọi người lúc này lại trừng mắt đờ đẫn nhìn Mạc Túc chỉ với một thanh kiếm mà hoàn toàn đem sóng âm xung quanh cấp đẩy lùi.
Xoát! Xoát! Xoát!
Kiếm pháp vung thành những đường cong đẹp mắt, huyền lực hùng mạnh dàn trải ra, hoành, phách, đâm, chém. Người ta thấy Mạc Túc như là một vị thần tướng anh dũng hiên ngang tiến về phía trước. Ánh mắt của nàng lạnh băng, bộ pháp nhanh nhẹn như con bướm ẩn mình, một chút chỗ này, một chút chỗ kia, dường như nàng không chịu âm nhạc ảnh hưởng, mà chỉ không ngừng vung kiếm. Mỗi kiếm chém ra mang theo khí thế định ngàn quân.
Nếu nói sóng âm phát ra là thiên binh vạn mã, dồn dập hung hiểm đến tột cùng, khắp nơi đều là mơ hồ đao quang kiếm ảnh. Thì Mạc Túc lại giống như vật phát sáng duy nhất, sống lưng thẳng tắp, kiên trung dũng cảm, sống chết không sờn đấu với địch nhân.
Dường như những sóng âm đó không còn là chiến trường huyết tinh nữa, mà nó tựa như làm nền cho nàng, cho nàng gảy lên một khúc khải hoàn.
Rõ ràng trận chiến này chỉ so huyền lực, so chiêu thức, không có thanh âm đao kiếm va chạm chói tai, mà mọi thứ diễn ra trong vô hình. Đó là sự so đấu giữa đàn và kiếm. Thế nhưng mọi người lại cảm giác máu trong người mình dường như sôi trào lên, trái tim như muốn nhảy ra ngoài khi vài lần chứng kiến Mạc Túc cùng âm sát huyền khí sát vai nhau mà qua.
Trong lòng mỗi người quỷ dị mà tưởng, cầm kiếm hợp tấu, còn không phải là tình cảnh này hay sao?
Mười lăm phút trôi qua, tiếng nhạc im bặt, Cầm Thiên Doanh thu về ngón tay hơi run rẩy, cười khổ nói:
"Là ta kỹ không bằng người, ta nhận thua!"
Mạc Túc thu kiếm vào vỏ, chắp tay nâng sau lưng, bóng lưng thẳng tắp đĩnh bạt, nàng hơi mỉm cười nói:
"Không! Thiên Doanh quận chúa, tiếng nhạc của ngươi đã đạt đến xuất thần nhập hóa nông nỗi, người đời khó được. Ngươi thua không phải kĩ năng không bằng ta, mà cầm khúc của ngươi vừa hay đụng trúng sở trường của ta mà thôi. Còn không bằng nói, đạo khúc phổ này của ngươi còn thiếu sót một thứ!"
Xác thật, Cầm Thiên Doanh là nhạc sư tài năng. Nếu đổi lại là người khác, thì một đạo cầm khúc này cũng đủ đè ép khí thế, chưa kịp phản ứng đã rối loạn trận tuyến. Nhưng gặp được Mạc Túc thì nó không phải là một hồi sự.
Cầm Thiên Doanh nhấc váy đứng lên, ánh mắt mê mang nghi hoặc, sư phụ nói khúc phổ này rất lợi hại, nếu luyện thành là có thể đối phó thiên quân vạn mã, nhưng ngài không nói đây là bản tàn khuyết nha?
Nàng rõ ràng dụng tâm nghiên cứu lâu như vậy, ngay cả sư phụ cũng khen ngợi không dứt.
Bất quá, ánh mắt nàng lại sáng lên, ôn hòa hỏi:
"Có thể cho ta biết thiếu sót đó là gì sao? Ta xin rửa tai lắng nghe!"
Cầm Thiên Doanh không cảm thấy việc học hỏi đối thủ là chuyện mất mặt gì. Ngược lại chỉ có người đã từng thắng qua ngươi, mới có thể chính xác chỉ ra nhược điểm duy nhất khiến ngươi thua cuộc.
Mạc Túc lại đối với thái độ thành khẩn của Cầm Thiên Doanh có nhiều thêm hảo cảm. Thắng không kiêu căng, thua không táo bạo. Đây mới là cường giả chân chính!
Bởi vậy, Mạc Túc cũng không ngại cho nàng dẫn dắt giải thích:
"Nếu ta không có lầm nói, bối cảnh trong khúc phổ này chính là nói về chiến trường đi?"
Cầm Thiên Doanh không ngạc nhiên khi Mạc Túc có thể đoán ra nhạc khúc, nàng gật đầu nói: "Đúng vậy!"
Chỉ nói hai chữ, Cầm Thiên Doanh lại mắt trông mong nhìn.
Mạc Túc nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, đạm mạc nói:
"Khúc nhạc vừa rồi, khí thế sát phạt quyết đoán, túc sát uy nghiêm ngươi đã ngẫm ra rất đúng, nhưng không hoàn toàn như thế. Ngươi mô phỏng không ra chiến trường chân chính. Chiến trường chân chính, có sĩ khí hào hùng, có huyết tinh tàn nhẫn, có lập trường đối lập khi bất đắc dĩ và bất lực. Có đau thương mất mát dành cho những người hi sinh. Có tuyệt vọng, u ám, sợ hãi. Nhưng cũng có niềm tin, hi vọng mãnh liệt về một ngày mai.
Cho nên, mặc kệ là loại kết quả nào xảy ra cuối cùng, thì quá trình của nó là thống khổ, đè nén, hỉ nộ ai nhạc hoàn toàn có đủ. Đó mới là chiến trường! Ngươi nếu có thể đạt đến cảnh giới này, thì bản tâm của ngươi đã vững như tường đồng vách sắt, không bao giờ bị ngoại vật tác động, vượt ra sở hữu tù túng, chân chính thấy được quang minh."
Cầm Thiên Doanh kinh ngạc trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy trong lòng hơi run lên, len lỏi một tia kích động.
Thì ra là thế, thì ra là thế!
Hóa ra nàng chỉ mới nghiên cứu ra một góc băng sơn của nhạc khúc này mà thôi. Thảo nào Mạc Túc có thể dễ dàng hóa giải âm luật của nàng đến thế.
Nhạc khúc mà nàng còn tự tin cho rằng kín mít bí mật thì ra là tràn đầy chỗ sơ hở có thể lợi dụng.
Nếu không phải Mạc Túc nói, nàng còn sẽ dương dương tự đắc, đi sai đường rồi.
Hơn nữa, nàng còn nhận thấy được, trong lời nói của Mạc Túc mang theo hai hàm nghĩa.
Cầm Thiên Doanh triệt để tỉnh ngộ, sau đó thở dài, vì một vài chuyện mà lòng nàng đè nén nặng nề, chỉ cần hơi chút kích động là rối loạn tâm tư. Nhạc sư mà tiếng đàn rối loạn thì còn tính cái gì nhạc sư?
Nghĩ thông suốt hết thảy, khí chất của Cầm Thiên Doanh phát sinh biến hóa rất nhỏ, nàng cười nhẹ một tiếng, nói với Mạc Túc:
"Thật sự cảm ơn ngươi! Nếu không, để ta mời cơm ngươi đi?" Cầm Thiên Doanh cảm thấy Mạc Túc không hề giống trong lời đồn, ngược lại thông minh nhạy bén, còn am hiểu nhân tình thế thái, rất đáng giá để kết giao.
"Được!" Mạc Túc mỉm cười gật đầu, không có bãi cái giá từ chối.
Hai người nhìn nhau cười, sau đó đồng thời rời đi lôi đài.
Keng!
Giám khảo phải sau vài phút mới phục hồi tin thần lại, không dám nhìn sắc mặt đen như đít nồi của vài người, tự chủ trương tuyên bố:
"Mạc Túc đấu Cầm Thiên Doanh, Mạc Túc thắng!"
Khán giả lúc này cũng từ mộng bức hồi thần trở lại, nhìn theo bóng dáng hai vị chính chủ đã rời đi, bọn họ còn tưởng là mình nằm mơ.
Bất quá, lần này không có ai nói Mạc Túc nửa công không tốt. Bởi vì chiến thắng của nàng, thật làm người ta tin phục.
Đồng thời trong lòng mọi người mọc lên một câu nghi vấn.
Nguyệt Vô Song rõ ràng thực lực rất rốt, tuy rằng nhìn không ra sâu cạn bao nhiêu, nhưng chắc chắn không dưới Mặc Huyền, hơn nữa nàng còn thông minh, am hiểu nhiều thứ như vậy. Không thấy Cầm Thiên Doanh đều phải học hỏi mà không sinh ra ghen ghét sao?
Vậy rốt cuộc là tên vương bát đản nào đồn đãi Nguyệt Vô Song phế vật yếu đuối?
Kẻ kia mang rắp tâm gì?
Hơn nữa, trong lòng mọi người lúc này, tin tức Nguyệt Vô Song b*n n**c cầu vinh, không biết liêm sỉ câu dẫn người khác,... lời đồn linh tinh lại trở nên tái nhợt vô lực, phù phiếm như căn lục bình trôi giữa sông lớn. Hoàn toàn không có căn cứ.
Việc này, Mạc Túc là không biết. Bất quá nếu biết, nàng cũng sẽ mừng rỡ vui vẻ.
Cái gọi là thay đổi nhận thức từ bên trong suy nghĩ, không gì tốt hơn là dùng thực lực, thời gian, nhân phẩm tới chứng minh.
Căn rễ có đâm sâu vào lòng đất, tản ra nhiều nhánh bám chắc đến đâu, nếu như có lòng, cũng sẽ một ngày bứng gọn nó lên sạch sẽ, tiêu tán với vô hình.
Ngoài ra còn có nhiều người tán thưởng khen ngợi Cầm Thiên Doanh, nói nàng không hổ là tiểu thiên tài được thái hậu sủng ái. Phân lễ độ, ham học hỏi này khiến nhiều người không khỏi gục mặt xấu hổ.
Trận chiến này, có người vui có người sầu, có người ghét có người hận, đủ mọi cung bậc cảm xúc.
Phần vui đương nhiên thuộc về đám người đứng ở phía Mạc Túc bên này rồi. Không chỉ thắng đậm cá cược mà trên mặt còn dính theo quang mang tự hào.
Còn sầu thì đương nhiên là lão nhân chủ cược, lúc này khóe mắt khóc ròng, cả người dường như già đi vài chục tuổi.
Nhìn đám người cầm theo tiền bồi suất đi xa, hắn không khỏi đấm ngực dậm chân, mất mát, không cam lòng rồi cuối cùng quy về một tiếng thở dài.
Thôi, thôi... trò cá cược này canh bạc quá lớn, hắn vẫn là về trồng ruộng cuốc đất thì an toàn hơn đi.
Mặt khác, nữ đế sắc mặt đen như đít nồi, nhìn bóng dáng Mạc Túc tiền hô hậu ủng đi xa, hàm răng không khỏi nghiến ken két, đáy mắt hàn khí âm u sậm đặc.
Nguyệt Vô Song... à không... Mạc Túc! Sao ngươi lại không chết???
Nguyệt Dao càng nghĩ càng phiền chán, đến nỗi nam phu mà mình sủng ái nhất - Chu Thụy bóc vỏ nho đưa đến bên miệng nàng đều không có tâm tư để ăn.
Nguyệt Vũ Đình quăng ngã chén trà, ngực kịch liệt phập phồng, sắc mặt xanh lè.
Nguyệt Thanh Loan cũng chẳng tốt hơn là bao, ngón tay siết chặt thành ghế đều chấn thành bột vụn, thần sắc lóe qua dữ tợn, dọa cho tỳ nữ tiểu Mai đứng sau lưng đều run cầm cập.
Liễu Như Tâm lại nhìn về phía Yến Thừa Diệu, thần sắc mây mù khó coi.
Chết tiệt Nguyệt Vô Song, thế nhưng câu dẫn Yến Thừa Diệu, làm cho hắn vì nàng đặt cược.
Mặc dù thắng cược, nhưng lòng nàng khó chịu, phảng phất là nuốt phải ruồi bọ.
Rõ ràng đã là mẹ của hai đứa con hoang, vậy chỗ nào được Yến Thừa Diệu để mắt tới.
Liễu Như Tâm ghen ghét, đố kị đến đôi mắt đều đỏ.
Mỗi người các hoài tâm tư, nhưng trận đấu lôi đài vẫn thay phiên nhiệt liệt. Càng về sau thì thời gian chiến đấu cũng lâu hơn, nhưng chiêu thức cũng càng ngày càng kịch liệt, làm cho quần chúng được một phen đã mắt.