PHÚC HẮC MẪU THÂN LONG PHƯỢNG NHI NỮ

Nguyệt Dao cứ nghĩ rằng nàng đã gửi đi canh thiếp cảnh cáo thì Mạc Túc ắt hẳn sẽ phải nghe lời. Nhưng nàng không thể ngờ được, Mạc Túc vậy mà lại ngang ngược hành hạ Loan nhi trên lôi đài.

Đây rõ ràng là đem mặt mũi của nàng đều dẫm đến trên đất, nghiền thành tro bụi.

Mạc Túc, nàng làm sao lại dám!?

Vì vậy, Nguyệt Dao cũng không màng hình tượng bản thân, đập bàn đứng lên, mi mắt trợn ngược, đưa tay chỉ vào Mạc Túc rồi phẫn nộ chỉ trích.

"Ồ? Nữ đế đại nhân, con gái yêu quý của ngài mới bị chút tội này thôi mà ngài đã sừng cồ lên như thế. Thật là để ta mở rộng tầm mắt nha. Ây da, kế tiếp ngài không phải là muốn phạt ta đi?" Mạc Túc ngẩng đầu nhìn trực diện Nguyệt Dao, khoanh tay cười khiêu khích.

Không thể không nói, trương dung nhan quen thuộc trước mặt này khi cách mấy năm vậy mà không có bị thời gian hao mòn, ngược lại càng thêm vũ mị động lòng người. Da mặt bảo dưỡng tốt đẹp, sắc môi đỏ thẫm, lông mi dày cộm như cánh bướm, mày phượng uốn lượn. Nhìn qua quả thật như chỉ mới ba mươi tuổi.

Nhưng kỳ thật, số tuổi thật sự của Nguyệt Dao đã đạt ngưỡng cửa ngũ tuần(*).

(*) Ngũ tuần: năm mươi tuổi.

Lồng ngực kịch liệt phập phồng, Nguyệt Dao híp mắt nhìn gương mặt gần giống trong trí nhớ kia, đáy mắt chợt lóe qua ghen ghét cùng ghen tị. Bất quá chỉ là lướt qua không để người khác phát hiện. Thần sắc nàng ta giận dữ, phất tay nói:

"Nghịch nữ ngông cuồng! Ta phạt ngươi lưu đày mấy năm, ngươi không chỉ không biết hối cải, mà còn trở nên tàn độc. Rốt cuộc là theo thói quân ngũ nào học được? Loan nhi là tỷ tỷ của ngươi, sao ngươi có thể xuống tay nặng như vậy cho được? Hơn nữa, ta rõ ràng đã ban chỉ, phạt ngươi cả đời không thể bước vào Thiên Nguyệt Thành, ngươi bây giờ rõ ràng là đang khi quân kháng chỉ! Bổn đế đều có thể trực tiếp chém đầu ngươi."

Bộp... bộp... bộp...

Mạc Túc vỗ tay vài cái, dưới chân cũng không rảnh rỗi, trực tiếp mặc kệ ánh mắt giết người như đao của nữ đế, dùng lực nghiền nát năm ngón tay phải của Nguyệt Thanh Loan.

"A!!!" Nguyệt Thanh Loan đau đớn hét thảm, thần chí không rõ nghĩ. Mẫu thân đều đã ra mặt khuyên can, Mạc Túc thế nhưng vẫn dám xuống tay?

Tiểu cô nương yếu đuối năm đó vì cái gì đã thay đổi đến nhường này?

"Ngươi dám!!!" Đồng tử co rụt lại, Nguyệt Dao không khỏi lớn tiếng kinh hô.

Mạc Túc nhún vai, biểu tình không sao cả mà nói:

"Nữ đế đại nhân, ngươi sợ là trầm mê nam sắc đến hồ đồ. Ý chỉ của ngươi chỉ có tác dụng với Nguyệt Vô Song, mà ta hiện tại lại không còn là người chỉ biết nhịn nhục của năm đó. Thiên Nguyệt Thành, ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Không ai có thể cản trở! Ta hôm nay trở về, mục đích chỉ có một, đó là đòi lại thù xưa nợ cũ.

Ngươi đau lòng Nguyệt Thanh Loan, nhưng hình như lại quên mất Nguyệt Vô Song cũng là máu mủ ruột thịt của ngươi. Hiện tại ta mới thương nàng một chút, ngươi liền phẫn nộ chỉ trích ta, nhưng những việc năm đó nàng từng làm với ta, sao không nghe ngươi áy náy một chút?

Mùa xuân bảy tuổi năm ấy, nàng ta mang một đám người đến, đập phá đồ đạc trong phủ ta, đá thương thị nữ của ta, quất ta hơn hai mươi roi đến sốt nặng, nằm liệt trên giường đến ba tháng không thể gượng dậy. Khi đó Thiên Nguyệt Thành hoa đào khai nở, hết thảy công chúa hoàng tử đều di giá đến ngoại thành xem phong cảnh. Mà ta, chỉ có thể mang một thân thương nằm ở nhà, nhìn cảnh vật buồn tẻ qua ô cửa sổ. Ta hỏi thử nữ đế đại nhân, khi đó ngươi có từng hỏi thăm qua ta một lần?

Mùa hạ oi bức, Nguyệt Thanh Loan, Nguyệt Vũ Đình, Liễu Như Tâm, ba đại công chúa tôn quý kết hợp với nhau làm chuyện xấu, bảo ta chạy tới chạy lui hầu hạ các nàng, còn ba người thì ngồi ở đình lầu hóng mát, cung nhân đứng quạt, thị nữ hầu rượu. Khi đó, sao không thấy nữ đế ngài ra mặt?

Mùa thu, các nàng lại đổi chiêu thức khác hành hạ ta. Dân chúng đều biết, Thiên Nguyệt Vương Triều có một tập tục, đó là diễn tập săn bắn vào thời điểm này. Thế là các nàng bảo ta đứng làm bia ngắm, hai tay bị trói chặt, đỉnh đầu đặt một quả cam, hai vai đặt hai đồng xu, trở thành bia sống cho các nàng tập luyện. Thành tích của các nàng ngày càng cao, được người người ngưỡng mộ sùng bái, nhưng có ai biết đó đều là đổi từ xương máu và nước mắt của ta. Mà danh từ phế vật, cũng gắn liền với ta như bóng với hình. Lúc đó, nữ đế ngươi có nói một câu, ngươi còn nhớ không? Là như vầy: Phế vật vô dụng, không có tài năng thì đóng cửa kiểm điểm, đừng đi ra ngoài khiến cho mất mặt xấu hổ!

Mùa đông, trời lạnh cắt da cắt thịt, các nàng mỗi ngày đều đến phủ ta, khống chế hạ nhân, tắt hết lò sưởi, đem ta treo lên xà nhà, lột sạch quần áo. Mặc ta co ro giữa trời sương tuyết lạnh, sắc mặt tím tái đến ngất đi. Còn các nàng lại ở một bên ăn hoa quả điểm tâm, chỉ trỏ cười nhạo. Thậm chí có một lần, các nàng còn cố tình làm rơi đồ xuống hồ nước lạnh lẽo, sau đó đẩy ta xuống, sai ta phải tìm cho bằng được. Ta ở dưới ngụp lặn hơn nửa giờ, rốt cuộc tìm được đồ vật bơi lên, nhưng sinh mạng chỉ treo một hơi. Ta tưởng, khi ấy ta đã dạo qua Quỷ Môn Quan một lần, nhưng Diêm Vương không nhận người mới làm ta sống sót.

Nhưng, kể từ đó lúc sau, sức khỏe của ta ngày một yếu đi, huyền căn yếu ớt, lung lay đứt đoạn, chân chân chính chính trở thành phế vật. Xin hỏi, những lúc như thế, nữ đế như ngươi ở đâu sao không xuất hiện? Ta biết, chỉ cần một câu của ngươi, cũng đủ làm bọn họ dừng lại hành hạ. Nhưng ngươi vĩnh viễn đều im lặng, nhắm mắt làm ngơ. Vậy bây giờ, ngươi có quyền gì chỉ trích ta không được báo thù?"

Mạc Túc dõng dạc hùng hồn nói ra từng câu từng chữ, nhưng biểu tình lại bình tĩnh hờ hững, giống như người trải qua những thứ kia không phải là nàng giống nhau.

Không có ai biết, những lời này Mạc Túc chỉ là thay nguyên chủ nói ra những lời từ tận đáy lòng. Đã từ rất lâu, nguyên chủ vẫn luôn nghi hoặc, khổ sở. Vì sao cùng một mẹ sinh ra, nhưng nàng luôn phải chịu đựng khi nhục, xa lánh, và chèn ép.

Ngay cả mẫu thân cũng lạnh nhạt, bỏ mặc không quan tâm?

Cả quảng trường lặng ngắt như tờ, tiếng nói âm vang của Mạc Túc len lỏi vào đáy lòng từng người, kích động tầng tầng gợn sóng:

"Tê! Đây là những việc mà tỷ muội ruột thịt có thể làm ra được sao? Quả thật là heo chó đều không bằng!!!"

"Nguyệt Thanh Loan, Nguyệt Vũ Đình, Liễu Như Tâm khi ấy mới bao nhiêu tuổi? Rõ ràng chưa tới mười tuổi, thế nhưng đã độc ác như thế? Đây là hệ lụy của thâm cung sâu như biển sao?"

"Nguyệt Vô Song cũng quá đáng thương rồi. Còn tuổi nhỏ mà phải chịu đựng như thế, còn tốt nàng sinh mệnh lực cường, mới có thể chờ đến cảnh thái lai như hôm nay."

"Các ngươi còn không biết đi? Nguyệt Vô Song chỉ mới trở về có mấy ngày, mà ba người kia đã gấp không chờ nổi bắt đầu lan truyền tin đồn để bôi nhọ nàng. Thật là độc nhất phụ nhân tâm!"

"Ngay cả nữ đế cũng không phải cái đồ vật. Thiên vị người này, chèn ép người kia. Nếu đã không yêu thương, vậy vì sao còn sinh ra làm gì? Rồi trơ mắt nhìn tỷ muội xâu xé?"

"Nói như vậy, Nguyệt Vô Song trở về báo thù cũng không có gì đáng trách. Là do các nàng bất nhân trước. Chỉ phế đi một đôi chân cùng một bàn tay của Nguyệt Thanh Loan, là đã quá nhẹ nhàng cho nàng."

"Đúng vậy, loại người tàn nhẫn độc địa này, phải trầm lồng heo, hoặc nghiền xương thành tro mới đủ đền bù hết thảy tội ác do nàng gây ra."

"..."

Dân chúng đồng loạt phẫn nộ, chỉ trỏ Nguyệt Thanh Loan, Nguyệt Vũ Đình, Liễu Như Tâm mà mắng chửi. Thậm chí còn có người mặc kệ quyền uy nữ đế mà trực tiếp chọi rau xanh, trứng gà.

Trường hợp một mảnh hỗn loạn.

"Các ngươi... các ngươi..." Nguyệt Vũ Đình, Liễu Như Tâm sắc mặt đỏ lên, trốn đông trốn tây tránh né "vũ khí" tập kích. Ấp a ấp úng nhưng giải thích đều không được.

Hai người gấp đến mức đều muốn khóc thành tiếng.

Mà Nguyệt Thanh Loan nhìn cảnh tượng này thì đã hộc ra một ngụm máu tươi, bị trứng gà tạc đến hôn mê bất tỉnh.

Một đám quan lại cao tầng sắc mặt thay đổi, trong lòng khó hiểu không thôi.

Chỉ có quỷ mới biết, vì sao một đám dân thường đến xem lôi đài còn mang theo rau xanh, trứng gà để chọi người!?

Các ngươi là nhà tiên tri sao? Biết hôm nay có việc nên đem theo "vũ khí sinh hóa"?

Mạc Túc ngoắc ngoắc khóe môi nhìn Nguyệt Vũ Đình, Liễu Như Tâm như chuột chạy qua đường, bị nghìn người sở chỉ. Nhân lúc các nàng trừng mắt nhìn qua, Mạc Túc dùng môi ngữ nói, sóng mắt liễm diễm cười trào phúng:

"Ta trả lại cho các ngươi!"

Không phải hai người kia muốn nàng thân bại danh liệt, nhân phẩm mất hết sao. Vậy nàng liền gậy ông đập lưng ông, để các nàng cũng tới hưởng thụ.

Nàng lại không rảnh mà ở chốn đông người kể chuyện xưa. Nàng làm cái gì đó, từ xưa đến nay đều là có mục đích.

Nếu nữ đế cho rằng, nàng kể chuyện xưa chỉ là muốn bác đồng tình, thế thì lầm to rồi...

Bác đồng tình? Chỉ là một phần nhỏ thôi.

Lễ vật cho Nguyệt Vũ Đình, Liễu Như Tâm mới là lớn nhất.

Mắt thấy tình huống càng ngày càng khó khống chết, Nguyệt Dao đè nặng cái trán giật giật gân xanh, rũ mắt che lấp đi đáy mắt âm u quỷ quyệt, nhẹ giọng nói:

"Song nhi! Là mẫu thân trước kia quá lạnh nhạt với ngươi. Mới khiến ngươi bị nhiều ủy khuất như vậy. Mẫu thân xin lỗi ngươi! Ngươi thu tay lại đi, có được hay không? Chỉ cần ngươi thu tay, từ bỏ đấu lôi đài. Mẫu thân sẽ phục chức cho ngươi, hơn nữa đền bù những năm này đã từng ủy khuất, để ngươi cả đời còn lại đều hưởng thụ vinh hoa phú quý!"

Nguyệt Vũ Đình trợn mắt kinh ngạc, hét lên:

"Mẫu thân, sao người có thể như vậy được? Nàng rõ ràng làm hại ta ra nông nỗi này, sao có thể được dễ dàng tha thứ???"

"Câm miệng!" Nguyệt Dao liếc mắt nhìn Nguyệt Vũ Đình, thần sắc cảnh cáo.

Nguyệt Vũ Đình có không cam lòng, nhưng chỉ có thể nhịn xuống, bất quá móng tay lại đâm sâu vào lòng bàn tay, hận ý ngập trời.

"Song nhi, mẫu thân nhất định sẽ bù đắp cho ngươi." Nguyệt Dao đưa mắt nhìn Mạc Túc, mỉm cười ôn hòa.

Thông qua động tác của nữ đế, dân chúng cũng bình ổn trở lại, đồng loạt nhìn về Mạc Túc, chờ đợi phản ứng của nàng.

"Ngươi làm ta từ bỏ danh ngạch tham gia bí cảnh? Rũ bỏ công sức mấy ngày nay để đổi trở về công chúa chi vị?" Mạc Túc híp mắt, thần sắc nơi đáy mắt lướt qua một sợi nghi hoặc.

Phản ứng này của Nguyệt Dao, có chút quái dị?

Năm xưa khi đuổi nàng khỏi cung, đó là quyết đoán không chút do dự. Nhưng hiện tại lại dễ dàng nhả ra.

Rốt cuộc nữ nhân này đang bàn tính điều gì?

"Song nhi, bí cảnh nào có dễ dàng mà sấm như vậy. Mẫu thân lo lắng cho ngươi, không muốn ngươi lại bị chịu thiệt. Ngược lại, nếu ngươi trở về làm công chúa, thì có thứ kỳ trân dị bảo gì mà không dâng đến trong tay ngươi?" Nguyệt Dao nheo mắt cười hòa ái, trong giọng nói để lộ ra một cỗ sủng nịch.

Mạc Túc lại càng cảm thấy quỷ dị, nhịn không được quan sát nàng ta một hồi, nhưng sâu kín nơi đáy mắt lại dường như che một tầng sương mù dày đặc, ngăn cấm người khác tiến vào thăm dò.

Mạc Túc không khỏi nhướng mày, âm thầm nghĩ.

Đây là thiên hậu quốc tế nha! Trình độ diễn xuất này, vậy mà kín không kẽ hở...

Bất quá, Mạc Túc lại lắc đầu nói:

"Ta không có hứng thú với cái ghế công chúa kia. Nên như thế nào thì vẫn như thế ấy đi. Địa vị, ta không cần? Danh ngạch bí cảnh, ta đồng dạng sẽ không từ bỏ!"

"Vậy được rồi, ta tôn trọng quyết định của Song nhi, bất quá khi nào ngươi muốn đổi ý thì vẫn có thể đến tìm mẫu thân nga!" Nguyệt Dao thở dài nói, ánh mắt lại có điều thâm ý mà nhìn qua nơi nào đó.

Mạc Túc theo hướng nàng nhìn khẽ xoay đầu, sắc mặt tiện thể trầm xuống như mực nước.

Nơi đó... vừa lúc là hai đứa nhỏ đang giơ lên nắm tay cho nàng cổ vũ.

Nguyệt Dao lại muốn làm cái gì!?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi