PHÚC HẮC QUYẾT ĐẤU

Mặc dù Tư Hàng thường xuyên làm mấy trò lố bịch, nhưng có vẻ cũng không dám chọc giận Thích Tự thật. Mà sau lần thăm dò kia, hắn đã biết Thích Tự cũng nóng tính, một khi máu lên thì chắc chắn sẽ không nể nang gì, cho nên cũng vô thức tém tém lại, không dám làm loạn thêm lần nào nữa.

Đảo mắt đã đến ngày thi đấu.

Hôm ấy, Thích Tự đi theo bọn Tư Hàng đến nơi tổ chức trận đấu, theo dõi từ trong phòng VIP.

Đội của Lâm Hoán mà Tư Hàng xem như kình địch cũng đã tới, hai bên đấu mắt từ xa, không khí cũng trở nên hơi căng thẳng.

Thân là người ngoài cuộc, Thích Tự chẳng có cảm xúc gì mãnh liệt, chưa kể còn không hiểu trò chơi, cho nên cũng chỉ lơ tơ mơ theo dõi trận đấu, phần lớn thời gian đều dành để quan sát xung quanh, từ phương thức tổ chức cuộc thi, khán giả có mặt, cho đến độ tuổi của họ, phản ứng của họ...

Rốt cục thì Tiêu Dã thắng ở trận solo, nhưng FTD lại thất bại ở hàng mục nhóm, buộc phải dừng bước trước thềm chung kết.

Biết được kết quả thi đấu, Tư Hàng cũng chỉ trông mất mát một chút, sau đó lại quay về dáng vẻ phớt đời như mọi khi, giống như vốn chẳng quan trọng gì cái thắng thua.

Tối đến, hắn còn hiếm dịp gọi cả chiến đội đi đến một nhà hàng Michelin ở địa phương, có điều bữa cơm này lại vắng mặt Tiêu Dã.

Đến nơi rồi Tư Hàng mới phát hiện ra Tiêu Dã không ở đây, quay ra hỏi chiến đội: "Tiêu Dã đâu?"

Một người trong đội trả lời: "Đội trưởng bảo tâm trạng anh ấy không tốt, muốn ở một mình."

Tư Hàng chậc lưỡi: "Cậu ta vừa thắng một trận mà, sao tâm trạng lại không tốt? Thiệt tình."

Ăn xong bọn họ liền về thẳng khách sạn, Thích Tự định xuống phòng gym tập tành một chút, lấy cớ tách khỏi đám Tư Hàng luôn.

Xuống đến nơi, lại tình cờ trông thấy Tiêu Dã đang ngẩn người ngồi xổm bên ngoài sân thượng phòng gym

Thích Tự do dự một lát rồi cũng đi tới: "Sao cậu lại ở đây?"

Tiêu Dã thấy người đến thì sửng sốt, đứng dậy chào hắn một tiếng "Anh Tự", mặt mũi rầu rĩ, khác hẳn dáng vẻ hừng hực như sát thần trong trận tranh tài hôm nay.

"Nãy cũng không thấy cậu đi ăn cơm cùng mọi người, do đội thua nên không vui sao?" Thích Tự hỏi hắn.

"Không phải." Tiêu Dã thấp giọng đáp.

Thích Tự không hỏi tiếp, cũng chỉ đứng cạnh đối phương trầm mặc trong chốc lát.

Đêm ở Seattle không có sao, bầu trời như một tấm lụa xanh thẫm trải trên đỉnh đầu, càng đến rìa càng đậm, giống như thuốc nhuộm lắng xuống, tạo thành một mảng màu gần như đen.

"Em biết anh là bạn của anh Hàng..." Tiêu Dã đột nhiên cất lời, âm giọng rất nhẹ, chỉ như gió thoảng mây trôi, "Nhưng em vẫn muốn nói ra, rằng ở trong chiến đội này, em không cảm thấy vui..."

"...Vì sao?" Thích Tự hỏi hắn.

"Mọi người cùng nhau thi đấu, nhưng lại chẳng đồng lòng, không hề có cảm giác đồng đội."

"Vậy sao?" Thích Tự nhíu mày.

"Em vẫn thích chiến đội cũ của mình hơn, các cậu ấy có thể không xuất sắc gì, nhưng bọn em rất đoàn kết, em cũng chưa bao giờ muốn bỏ lại bọn họ..."

Thích Tự khó hiểu: "Vậy sao cậu lại gia nhập chiến đội của Tư Hàng?"

"Tư Hàng đề nghị bỏ ra 12 triệu để mua em đi, đồng đội của em đều biết về vụ trả giá này..." Tiêu Dã cười cười, nét mặt đầy cay đắng, "Là bọn họ từ bỏ em, nói vì không muốn kéo chân em."

Thích Tự liếc sang đối phương: "Cậu có nói chuyện này với Tư Hàng không?"

"Có nói một lần, nhưng vô dụng." Tiêu Dã lắc đầu, "Anh ta thích những tuyển thủ có phong cách cá nhân mạnh, cho rằng đồng đội cũ của em quá cùi bắp, mấy người trong đội hiện tại đều là do anh ta chiêu mộ từ các chiến đội khác về, ai cũng có cách chơi cách nghĩ của riêng mình, rất khó để phối hợp với nhau."

Tiêu Dã im lặng một lát, lại nói: "Hôm ấy, em nghe được anh và thư kí nói chuyện phiếm trong phòng của chiến đội."

Thích Tự: "Nghe được gì?"

Tiêu Dã: "Bọn anh nói về việc tính liên kết trong đội ngũ."

Thích Tự "Ồ" lên một tiếng sau khi nhớ ra. Lúc ấy hắn và Từ Nhất Chu có bàn luận về năng lực cốt lõi của các công ti game—nếu trong trường hợp hai đội cùng có tuyển thủ siêu sao, thì cái khiến một bên sở hữu giá trị đầu tư lâu dài hơn chính là tính liên kết trong đội ngũ, một tài sản vô hình mà các nhà đầu tư rất dễ bỏ qua trong những giai đoạn đầu.

Phải là người đầu tư có con mắt cực kì tinh tường mới có thể nhìn ra loại tài sản vô hình này, giống như nếu Tiêu Dã không nói mình không tìm thấy cảm giác đồng đội khi ở trong FTD, thì một người ngoại lai như Thích Tự sẽ chẳng thể nào phát hiện ra được.

"Nếu em nghe được những lời này sớm hơn thì tốt biết mấy." Tiêu Dã như nói lên nỗi tiếc nuối và hối hận đã bị kìm nén suốt bao lâu nay, "Nếu vậy thì em đã thuyết phục được các đồng đội cũ tin tưởng vào mình, sẽ giúp bọn họ cùng tiến bộ..."

Thích Tự kinh ngạc nhìn sang—thanh niên này mới có 18, sở hữu thực lực cá nhân siêu đẳng, nếu được Tư Hàng hậu thuẫn nữa thì tương lai sẽ còn xán lạn đến nhường nào.

Rõ ràng có thể bay cao một mình, nhưng đối phương lại tình nguyện bỏ đi tiền đồ tốt đẹp ấy, để quay về với những đồng đội vô danh trước kia của mình...

"Tiêu Dã, cậu kí với Tư Hàng mấy năm?" Thích Tự hỏi hắn.

"Còn ba năm." Tiêu Dã chán nản nói, "Ba năm này em không thể đi đâu khác được, nếu không sẽ phải gánh một khoản tiền bồi thường khổng lồ vì vi phạm hợp đồng, cùng cả cái danh bội bạc nữa... Cho nên hiện tại em mới mông lung quá trời."

Thích Tự nhìn về phía xa, chậm rãi hít một hơi, cất lời cùng điệu bộ thành thục không hề phù hợp với tuổi tác của mình: "Ai còn trẻ mà chưa từng mông lung, ai dám khẳng định mình sẽ không bao giờ lựa chọn sai lầm?"

Tiêu Dã: "..."

Thích Tự ngừng lại một lát rồi nói tiếp: "Tiêu Dã, cậu rất lợi hại, cậu có sự nghiệp mình vừa yêu vừa giỏi, lại còn dựa vào thực lực kiếm ra được nhiều tiền như vậy... Cậu cứ coi sự đầu tư của Tư Hàng như một dạng gia tăng giá trị vô hình đi, cậu ta đưa cậu ra trường quốc tế, để nhiều người biết đến cậu hơn, cũng là chuyện có lợi với cậu. Có thể hiện tại cậu nghĩ mình không cần vốn liếng, nhưng đến khi không có thử xem, cậu sẽ hiểu rằng ước mơ của mình cũng chẳng miễn phí đâu, đây chính là hiện thực. Nếu không muốn lãng phí ba năm này, hãy lấy những tiếc nuối ấy làm động lực phát triển bản thân mình đi. Ba năm sau, nếu cậu vẫn lợi hại được như bây giờ, vẫn kiên trì với ý định quay về, thì dẫn chiến đội của chính mình đến gặp anh."

Khi đó mình cũng đã tốt nghiệp, chắc hẳn sẽ sở hữu một phần tài chính được tự do xử trí ở trong tay...

Thích Tự nói xong mới nghiêng đầu quay sang, đã thấy Tiêu Dã trân trân nhìn mình đến đờ cả người.

"...Sao vậy?" Thích Tự nghĩ bụng, sợ một tràng lời vừa rồi của mình khó tiêu quá, bèn uyển chuyển bổ sung một câu, "Kể cả không có khả năng đầu tư, anh vẫn có thể tìm chút tài nguyên cho cậu mà."

Tiêu Dã ngượng ngùng hạ mắt, "Vâng" một tiếng, rồi lại nhìn Thích Tự, cười ngại như quay lại lúc mới gặp: "Anh Tự, để em dạy anh chơi game nhé, trò này thật ra hay lắm luôn."

Thích Tự nhíu mày: "Anh không thích chơi game."

"Ặc." Miệng cười của Tiêu Dã cứng đờ, không giấu được vẻ hụt hẫng, như thể đứa nhỏ vừa dâng thứ đồ chơi mình thích nhất ra lấy lòng người khác mà bị từ chối thẳng thừng.

Thích Tự thấy vậy không đành lòng, bèn nói: "Khoan khoan..."

Hắn qua một bên gọi điện thoại, lát sau quay lại bên cạnh Tiêu Dã nói: "Đêm nay cậu rảnh không?"

Tiêu Dã: "Có ạ, thi đấu xong rồi nên em cũng chẳng còn việc gì nữa."

Thích Tự nói với hắn: "Thế đi ăn cơm đi, rồi lát qua phòng anh, 2316."

—"Hai người? À há!"

Đang nói chuyện, bỗng một giọng nói quen thuộc truyền đến từ sau lưng.

Nối tiếp sân thượng ngoài phòng gym chính là bể bơi, ngay cạnh quán bar hôm trước bọn họ ngồi.

Bọn Tư Hàng lại xuống đây vung tiền, ở bên trong nhìn ra cửa kính thì bắt gặp hai người bọn họ nên chạy ra xem, kết quả vừa đến đã nghe thấy Thích Tự nói với Tiêu Dã câu kia.

Tư Hàng tỏ ra như đã hiểu Thích Tự, hưng phấn mà mắt sáng như đèn pha: "Thích Tự! Không ngờ anh lại là "như thế"!"

Thích Tự ngạc nhiên nhìn đối phương, chỉ thấy Tư Hàng tiếp tục khua tay múa chân: "Ha ha! Không sao không sao, em hiểu mà! Chả trách lần trước... Khà khà, xem ra là em nhầm hướng!"

Thích Tự: "???"

"Anh có hứng thú này thì sao không nói sớm để em thu xếp cho... Nhưng mà không sao, Tiêu Dã cũng được, chỉ cần cậu ấy đồng ý là được! Ha ha ha ha thôi không quấy rầy hai người nữa!" Tư Hàng cứ thế rút lui, cùng nụ cười quái dị trên mặt.

Thích Tự không hiểu gì: "Cậu ta lảm nhảm cái gì vậy?"

"Em cũng không biết..." Tiêu Dã mờ mịt không kém, gãi gãi đầu, nói với Thích Tự, "Anh Hàng nhiều khi vui buồn thất thường, nhưng thật ra tốt lắm."

"..."

Tốt? Thích Tự cười lạnh trong lòng, nghĩ bụng—còn không phải vì nhóc chơi game giỏi hả, cứ thử chơi dở đi rồi xem cậu ta có "tốt" với nhóc nữa không!

*

Sáng hôm sau, Tư Hàng vừa thấy Tiêu Dã liền nháy mắt gọi lại, hỏi với giọng xấu xa: "Ey, kĩ thuật của Thích Tự thế nào?"

Tiêu Dã lắc đầu: "Anh ấy không biết chơi, không chơi."

Tư Hàng sững người: "Hả? Không chơi? Thế sao mặt mũi cậu lại xám ngoét ra thế này?"

Tiêu Dã ngáp một cái: "Anh ấy bảo em chơi game với em trai và em dâu của ảnh, đánh nguyên một đêm... tại ở trong nước là ban ngày."

"Chơi, chơi game!?" Tư Hàng rớt cằm, "Vậy Thích Tự thì sao?"

"Anh ấy á?" Tiêu Dã gãi gãi đầu, "Hình như ngồi xem báo cáo tài chính gì đấy thì phải."

Tư Hàng ngớ người: "Báo cáo tài chính!?"

"Với cả hai quyển sách về số má gì đấy bằng tiếng Anh ý, em không đọc được, nhưng mà cũng chỉ xem đến 12 giờ là đi ngủ rồi." Tiêu Dã chớp chớp hai con mắt khô khốc, "Anh Hàng, em hơi buồn ngủ, đi ngủ tí đã..."

Nói xong liền vẫy vẫy tay bỏ đi, để lại mình Tư Hàng liêu xiên hỗn độn trên hành lang khách sạn.

Đến giờ ăn trưa, có mặt đầy đủ tất cả mọi người, Tư Hàng với vẻ mặt táo bón lâu năm mới quay sang hỏi Thích Tự: "Thích Tự, đêm đến về phòng anh vẫn học à?"

"Học!?" Cả hội nghe vậy lại quay phắt ra nhìn Thích Tự.

Tư Hàng giải thích: "À thì Tiêu Dã có nói lại, bảo tối qua đến phòng Thích Tự, thấy đêm rồi mà anh ấy vẫn đọc báo cáo tài chính với sách tiếng Anh, âm thầm chăm chỉ như thế đó!"

"Trời đất!" Tất cả đồng loạt chấn kinh, như thể Thích Tự đã làm việc gì đấy không tài nào tưởng tượng nổi.

"Anh xem báo cáo tài chính gì vậy?" Tần Hàn hỏi.

"Báo cáo của công ti nhà mình thôi." Thích Tự cũng không phủ nhận mà nói thẳng: "Ba anh nói có chút vấn đề, nên bảo anh xem qua."

Nghe vậy, Từ Nhất Chu ở bên cạnh lặng lẽ liếc sang Thích Tự.

Tư Hàng mỉa mai: "Sao phải tự xem vậy? Công ti nhà anh không có phòng Tài chính à?"

Với cái lối suy nghĩ của hắn, Tư Hàng hoàn toàn không nghĩ ra lí do gì lại khiến Thích Tự chủ động nhận lấy việc này, cười một hồi lại chân thành thắc mắc: "Em nói chứ, chắc là chú Thích quản anh nghiêm lắm phải không? Chứ lí nào lại giao việc con vào kì nghỉ vậy trời?"

Chu Lân cũng nói: "Phải đấy, sai người khác làm cũng được mà. Như Tư Hàng ấy, có gì thì đều hỏi thẳng anh Từ, phải không Tư Hàng?"

"Ừ, năng lực của người sành sỏi như Từ Nhất Chu dĩ nhiên phải hơn đám sinh viên chỉ biết học thuộc lòng như bọn mình rồi." Tư Hàng nói đầy tự hào, khen ngợi Từ Nhất Chu xong lại quay sang ra vẻ khảng khái với Thích Tự, "Có gì không hiểu, anh cứ dùng tạm vị thư kí toàn năng đây của em."

Thích Tự chỉ cười, không đáp lại, nhưng Từ Nhất Chu đã chậm rãi tiếp lời: "Nói đến báo cáo tài chính thì tôi biết một người giỏi lắm, hồi trước anh ấy học khoa Toán, cực kì mẫn cảm với số liệu tài chính, 99.9% số liệu làm giả đều không thoát khỏi con mắt tinh tường của ảnh."

"Ồ?" Thích Tự tò mò, "Đỉnh vậy luôn?"

"Ừ, nếu cậu cần thì để tôi giới thiệu cho..." Từ Nhất Chu bỗng nhiên ngừng lại, giống như có điều khó nói, do dự một lát mới tiếp tục, "Chỉ là tính tình người này không được tốt cho lắm."

"Không tốt là sao?" Thích Tự hỏi.

Từ Nhất Chu giải thích: "Đại khái là một người tính toán chi li, sẽ không tự nhiên mà giúp ai cái gì đâu, tôi có giới thiệu thì cũng chưa chắc đã nể mặt."

"Nói trắng ra là làm giá thôi." Tư Hàng cười khẩy, "Thôi anh đừng vòng vo nữa, cứ giới thiệu hai người họ với nhau đi, đâu phải là Thích Tự không có tiền."

Bị Tư Hàng nói như thế, Thích Tự cũng khó lòng từ chối, chưa kể là hắn còn thật sự nổi lên hứng thú với người mà Từ Nhất Chu vừa miêu tả.

Thấy Thích Tự có vẻ xuôi xuôi, Từ Nhất Chu bèn lấy điện thoại ra add hắn trên Wechat, sau đó gửi cho đối phương thông tin liên lạc của một người, nói: "Tôi sẽ nói trước với anh ấy, cậu cứ trực tiếp thêm bạn là được."

Thích Tự mở ra xem, thấy ID người nọ tên F1S, ava là một cái kính lúp soi vào trục tọa độ XY.

Lúc nhấn nút kết bạn, Thích Tự lại hỏi Từ Nhất Chu: "Anh ta tên gì vậy?"

Từ Nhất Chu nói: "Biệt danh của anh ấy là "Số phức", người quen đều gọi là "Tiểu Phức", nhưng mà ảnh lớn hơn cậu mấy tuổi, nếu thấy không vấn đề gì thì cậu cứ gọi "anh Phức" cũng được."

"Được." Thích Tự không nhận ra Từ Nhất Chu đang tránh đi bản chất câu hỏi của mình, thấy đối phương bảo sẽ đánh tiếng trước với người kia nên cũng không vội chào hỏi luôn, ấn kết bạn xong thì đặt điện thoại xuống dùng bữa tiếp.

****

<Epilogue>

Một—

Thích Tự: "Lát rảnh không?"

Thích Phong: "Làm sao!"

Thích Tự: "Anh mới tìm được người về đánh game với em!"

Thích Phong: "...??"

Thích Tự: "Lăng Khả mà rảnh thì rủ cậu ấy chơi cùng luôn."

Một tiếng sau.

Thích Phong: "AAaA anh tìm đâu ra vị cao thủ này vậy! Em tha cho anh đấy!!"

Thích Tự: "..."

Hai—

"Tự" muốn thêm bạn vào danh sách bạn bè, xem xét yêu cầu.

Số phức: Cá đã cắn câu:)

-

A/N: Ờm thì cũng chưa hẳn là lên sàn... nhưng dù sao vẫn được lướt qua mà đúng không đúng không!

-

vtrans by xiandzg

T/N: Giải thích một chút:

• "Thích" và "7" đồng âm /qī/, "Tự" /yǔ/ và cá /yú/ gần như đồng âm, thế nên caca còn hay được gọi là 7?

• "Phó" và "phức" đồng âm /fù/, "Số phức" hay "anh Phức" là một cách chơi chữ với tên của Phó tiểu công

• Phó Diên Thăng = Fù Yán Shēng = FYS = FYiS = F1S

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi