PHÚC HẮC QUYẾT ĐẤU

Ngồi xuống xong, Diệp Khâm Như và Phó Diên Thăng không hẹn mà cùng quan sát biểu lộ của Thích Tự và Tô Cánh một phen.

Có thể thấy bọn họ đều rất bình tĩnh, tương tác hài hòa, khác hẳn với bầu không khí căng thẳng gượng gạo trước khi hai người rời đi.

Cả hai đều tinh tường, nhìn qua đã biết thái độ của Tô Cánh đã có phần thả lỏng hơn, chưa biết chừng chuyện với Hồng Trang vẫn còn hi vọng.

Diệp Khâm Như nói đùa: "Hai người nói chuyện lâu thật đấy, tôi với Phó tổng ở phòng bên đói đến nỗi bụng sôi ùng ục rồi."

Thích Tự ngạc nhiên: "Sao mấy anh không gọi ít đồ ăn lên?"

Phó Diên Thăng cười nói: "Cậu bảo bọn tôi tạm tránh đi, Diệp tổng lại tưởng ý bảo chỉ chờ đó, mới đầu không dám gọi đồ."

Tô Cánh liếc mắt nói: "Hai người có cần làm như gặp phải đại địch thế không? Tán gẫu một chút thôi mà, ai bắt nạt ông chủ của các cậu đâu."

Diệp Khâm Như: "Anh nói thế nào chứ, vừa gặp mặt đã đuổi bọn tôi đi đòi nói chuyện với một mình cậu ấy, bọn tôi có thể không căng thẳng chắc?"

Tô Cánh hừ mũi cười: "Trình độ thương thuyết của Thích tổng mấy người cao như thế, tôi có bắt nạt được khối, còn đang phải tự than thở đây."

Nghe thế, Diệp Khâm Như lại càng tò mò về cuộc nói chuyện giữa hai người, rốt cục Thích Tự đã dùng cách gì khiến thái độ của Tô Cánh dễ chịu hẳn ra như vậy...

Nhưng Thích Tự lại thản nhiên phóng khoáng nói: "Đâu có, rõ ràng là Tô tổng nhìn xa trông rộng, cho tôi học hỏi rất nhiều điều đấy chứ."

Tô Cánh cười nói: "Thôi, chúng ta đừng tâng bốc lẫn nhau nữa, Diệp tổng cũng đói bụng rồi mà? Đá giữ sashimi sắp chảy đến nơi rồi, mau đến ăn đã."

Thích Tự nói với Diệp Khâm Như: "Hôm nay chỉ như một bữa liên hoan giữa bạn bè với nhau thôi, sau gặp trường hợp tương tự, Diệp tổng cũng không cần quá nghiêm túc đâu."

Diệp Khâm Như hiểu ý Thích Tự, không tiếp tục thăm dò nữa, ra dấu mời Tô Cánh dùng trước.

Phó Diên Thăng thấy hắn gắp nhím biển, lại nhớ ra nói: "Tưởng Ngô Song bảo anh bị dị ứng cái này mà?"

"Tôi chỉ dị ứng hàu thôi, nhím biển thì không." Diệp Khâm Như bỏ một đũa thịt nhím tươi non vào miệng, lại liếc mắt nói, "Thì ra cậu chả để ý Weibo tôi gì cả."

Phó Diên Thăng nhướng mày: "Tôi cũng đâu phải Ngô Song, biết thế nào được chuyện từ xa xưa của anh?"

Lời này lập tức dỗ Diệp Khâm Như vui vẻ trở lại: "Biết vậy hôm nay đưa cả Ngô Song theo, cậu ấy thích kiểu sushi với sashimi này lắm."

Tô Cánh hỏi: "Ngô Song là ai?"

Diệp Khâm Như: "Trợ lí hành chính của bộ phận công nghệ ở Tư Nguyên, lần trước anh gặp ở Yến Thành rồi đấy."

Tô Cánh: "Ồ, thanh niên đó hả."

Diệp Khâm Như đắc ý nói: "Cậu ấy là fan của tôi đấy, fan trung thành theo dõi Weibo tôi bao nhiêu năm rồi, sùng bái tôi lắm."

Tô Cánh khó hiểu nói: "Thật à? Sao tôi không thấy cậu ta sùng bái cậu nhỉ?"

Diệp Khâm Như: "Anh chẳng hiểu gì cả, con người cậu ấy rất kín đáo, theo dõi Weibo cũng cực kì thầm lặng, không tỏ ý thừa nhận cũng dễ hiểu thôi."

Cả bàn: "..."

Diệp Khâm Như lại gắp một miếng nhím biển nữa, nhiệt tình đề cử với bọn họ: "Nói cho mấy người biết, nhím biển bổ lắm, phần thịt màu vàng này là tuyến sinh dục của nó, cực giàu protein, chứa cả các loại axit amin và khoáng chất, vật phẩm tráng dương cao cấp đấy... Nhà hàng này làm cũng không tệ, ăn nhiều chút đi."

Tô Cánh cười một tiếng quái dị: "Diệp tổng am hiểu thật, cần bồi bổ nhiều như thế, chứng tỏ bình thường phóng túng lắm phải không?"

Diệp Khâm Như hừ mũi: "Tôi lại chả muốn phóng túng quá, mà làm gì có chỗ nào để phóng túng đâu."

Tô Cánh: "Sao có thể, mọi người toàn bảo anh là "người bạn của phái nữ" kia mà? Làm gì không có nổi một đối tượng để phóng túng?"

Diệp Khâm Như: "Ai đồn tôi là "người bạn của phái nữ" vậy, đấy đều là fan bạn gái của tôi thôi."

Tô Cánh: "Tôi nhớ cậu như kiểu blogger về mảng tình cảm trên Weibo mà? Chuyên giải đáp các khúc mắc về tình cảm, tôi cũng đã xem qua mấy bài, còn tưởng cậu phải từng trải lắm chứ."

Diệp Khâm Như: "Tôi chỉ có cái nhìn tương đối từng trải về tình yêu thôi~"

Tô Cánh: "Cho nên cậu vẫn là trai tân hả?"

Diệp Khâm Như thiếu điều phun cả miệng nhím biển ra ngoài...

Thích Tự nghe hai người nói chuyện mà muốn phì cười, đúng lúc này, Phó Diên Thăng hướng đũa về phía hắn.

Thích Tự rũ mắt nhìn xuống, chỉ thấy trước mắt là một đĩa con toàn thịt nhím biển vừa được chọn ra, ngay sau đó là âm giọng trầm thấp của người kia vang lên bên tai: "Bồi bổ đi."

Thích Tự: "..."

Diệp Khâm Như bên kia tranh luận với Tô Cánh một hồi, lại định quay ra gắp thêm miếng nữa, đưa đũa đến nơi mới sững sờ: "Sao đã hết rồi?"

Thích Tự ho nhẹ một tiếng: "Gọi thêm đĩa nữa đi."

Đoạn sau cả bốn người đều không nhắc đến chính sự, chỉ tâm sự về mĩ thực và cuộc sống của mình, bữa cơm tương đối nhẹ nhõm vui vẻ.

Mãi đến lúc đứng dậy sau bữa ăn, Thích Tự mới nói với Tô Cánh: "Tô tổng, Hồng Trang là một công ti đầy tiềm năng, kể cả anh không thể chấp nhận để Tư Nguyên thu mua, tôi cũng sẽ nói một tiếng với các cơ sở đầu tư dưới trướng tập đoàn chú ý đến các anh. Sau này nếu có việc gì cần, Tô tổng luôn có thể nói với tôi."

Tô Cánh đưa tay ra nói: "Vậy tôi cảm ơn trước."

Lúc hai người bắt tay, Thích Tự lại nhìn thẳng vào mắt đối phương, thấp giọng nói một câu: "Không ai thích bị phản bội, nhưng nếu là để chống lại lừa gạt và cường quyền thì tôi hoàn toàn có thể hiểu được."

Tô Cánh há miệng ngạc nhiên, không đáp lại.

Thích Tự: "Rất vui vì được kết giao với anh hôm nay."

Tô Cánh tươi tỉnh bật cười: "Cũng là vinh hạnh của tôi, tôi sẽ cân nhắc thêm về những lời cậu nói vừa nãy."

Thích Tự mỉm cười: "Còn nhiều thời gian."

Diệp Khâm Như nghe vậy mà hai mắt sáng lên, Tô Cánh đồng ý cân nhắc đã là kết quả tốt nhất trong dự tính của hắn.

Nhưng hơn hết, hắn không khỏi nổi lòng tôn kính với Thích Tự vì đã thành công tìm ra khe hở trong hàng rào đàm phán nghiêm ngặt của người kia. Chờ Tô Cánh đi rồi, Diệp Khâm Như vội vàng hỏi: "Thích tổng, cậu đã nói những gì với anh ta trong lúc bọn tôi rời đi vậy?"

Thích Tự: "Thì chính là những chuyện tôi muốn tìm hiểu ngay từ đầu—vì sao anh ta sáng lập nên Hồng Trang, và dự tính quy hoạch cho tương lai thế nào."

Diệp Khâm Như trợn mắt: "Chỉ có thế?"

"Ừ, Hồng Trang chỉ là bước đệm thôi, mục tiêu sau này của anh ta là y học công nghệ cao." Thích Tự thuật lại câu chuyện của Tô Cánh một lần nữa.

Phó Diên Thăng vừa nghe vừa bình luận: "Người này rất có tham vọng, nhưng chuyện anh ta muốn làm tương đối khó thực hiện."

Diệp Khâm Như lại vẫn chưa thỏa mãn: "Cậu làm cách nào khiến anh ta kể ra những chuyện này?"

Lời này khiến Thích Tự khựng lại, bỗng có cảm giác như lúc Phó Diên Thăng bị hắn hỏi vì sao 1 + 1 = 2, hồi lâu sau mới mờ mịt nói: "Tôi bảo mình muốn đầu tư cho anh ta, trước hết phải biết anh ta là dạng người gì, muốn nghe chính anh ta nói qua về Hồng Trang?"

Diệp Khâm Như cạn lời nói: "Bọn tôi gặp mặt hai lần, cũng nghe anh ta nói về kế hoạch tương lai, nhưng chưa lần nào nhắc đến chuyện này hết!"

Thích Tự: "..."

Mặc dù cả Diệp Khâm Như và Phó Diên Thăng đều cho rằng kết quả hôm nay đã tương đối khả quan, người trong cuộc trực tiếp là Thích Tự lại không thấy có gì chắc chắn về suy nghĩ của Tô Cánh.

Dù sao đối mặt với một người vừa là tiền bối trong giới kinh doanh hơn mình hẳn một bậc, lại vừa là thiên tài kĩ thuật mà ngay cả ông trùm như Lôi Hoành cũng ưu ái, bị phản bội xong vẫn không tiếc gì tìm về như thế, dĩ nhiên là Thích Tự sẽ cảm thấy áp lực.

Sau khi nghe hắn nhắc đến chuyện "đôi bên cùng có lợi", Tô Cánh cũng không thể hiện gì thêm, thậm chí còn chủ động kết thúc chủ đề, bảo Thích Tự gọi Diệp Khâm Như với Phó Diên Thăng quay lại.

Bây giờ nhìn thấy phản ứng của Diệp Khâm Như, Thích Tự mới thở phào một hơi.

Diệp Khâm Như: "Nói chung kết quả như thế là tương đối tốt rồi, mà Tư tổng chưa biết chuyện chúng ta đi gặp Tô Cánh hôm nay, có cần báo lại một tiếng không?"

Thích Tự gật đầu: "Bảo anh ấy cứ tạm thời thư thả, đừng làm gì kích động người ta."

Diệp Khâm Như: "Kích động?"

Thích Tự trầm ngâm nói: "Tâm lí phòng bị của Tô Cánh rất cao, mà anh chẳng bảo Tư Trạch có ý định tìm đường khác à? Tôi chỉ sợ Tư Trạch vô tình làm gì mạo phạm, chọc giận người ta thôi."

Thật ra trước kia Thích Tự còn nghĩ tới một khả năng khác—Tô Cánh không muốn nhượng lại quyền cổ đông ở Hồng Trang, vì người khống chế thực chất không phải anh ta mà là một người khác.

Nhưng sau cuộc trò chuyện 1-1 với đối phương, Thích Tự đã gạt ý nghĩ này đi.

Nhìn phản ứng, có vẻ là người này vẫn chịu ảnh hưởng của dư chấn từ sự vụ năm xưa với Lôi Hoành, không tìm được cảm giác an toàn từ trong nội tâm, nên phải nắm tất cả trong tay mới chịu được.

Suy đoán trước đó của hắn và Phó Diên Thăng không sai, người này thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, bởi vậy chỉ có thể dùng chân thành để đổi lấy chân thành.

Diệp Khâm Như nói: "Coi như cậu cũng đã thuyết phục được Tô Cánh giữ liên lạc với chúng ta rồi, để xem thế nào."

Thích Tự cũng không nói gì nhiều với Diệp Khâm Như. Về đến khách sạn, hắn và Phó Diên Thăng mới bàn lại một lượt, đối phương cũng phải tỏ ý biểu dương hắn.

Thích Tự hiểu rõ hơn ai hết, hắn biểu hiện được như ngày hôm nay chính là nhờ sự dạy dỗ cũng như những ảnh hưởng khó thấy từ Phó Diên Thăng trong suốt một năm rưỡi qua.

Trong khi mấy tháng trước, chỉ gặp Tư Hàng mà hắn cũng phải liên tục nhắc mình khống chế cảm xúc để tập trung chú ý đến mục đích và nhu cầu của đối phương—thì lần này đối mặt với Tô Cánh, hắn không cần nghĩ ngợi gì đã làm được tất cả những việc ấy, thậm chí còn sử dụng những lời được Phó Diên Thăng dạy cho một cách rất tự nhiên trong lúc đàm phán.

Thích Tự không thể không cảm kích một người thầy giỏi bạn hiền như vậy, mà chính tâm lí này cũng phần nào gạt đi những ảo não vì biết Phó Diên Thăng có điều giấu mình, khiến hắn càng trở nên mềm lòng.

Hai người tắm rửa rồi lên giường, Thích Tự nói với Phó Diên Thăng: "Mấy hôm nay tôi định hẹn gặp Hứa Kính."

Phó Diên Thăng: "Ôn chuyện à?"

Thích Tự: "Ừm, với nói qua về việc của Hồng Trang nữa, tôi đã đáp ứng sẽ cân nhắc đầu tư cho Tô Cánh thì cũng nên có hành động bày tỏ thành ý một chút."

Phó Diên Thăng: "Có cần tôi đi cùng không?"

Thích Tự: "Không cần, mình tôi đi thôi được rồi."

Bàn tay Phó Diên Thăng đang vuốt tóc hắn khựng lại, hồi lâu không chuyển động.

Thích Tự nghiêng đầu nhìn sang đối phương, chỉ thấy trong mắt Phó Diên Thăng thoáng buồn vô cớ nhưng vẫn không mất đi vẻ dịu dàng, bèn hỏi: "Sao vậy?"

Phó Diên Thăng: "Cảm giác cậu ngày càng tự lập..."

Thích Tự: "Tự lập không tốt à? Trước kia anh còn mong tôi "lớn nhanh lên" kia mà?"

"Đương nhiên là tốt." Phó Diên Thăng lại gần hôn hắn, tay cũng bắt đầu có động thái khác, "Để xem công hiệu của nhím biển hôm nay thế nào nào..."

Thích Tự hơi né đi, hàm hồ nói: "Còn chưa kịp tiêu hoá thì lấy đâu ra công hiệu!"

Phó Diên Thăng cười khẩy: "Nhưng cậu có phản ứng rồi đấy thôi."

"...Ưm—" Thích Tự híp mắt, nhanh chóng bị hắn đưa vào trầm mê.

Sợ Hứa Kính bận rộn, Thích Tự nhắn cho đối phương một tin từ sáng sớm hôm sau, Hứa Kính không mất bao lâu đã nhắn lại, thoải mái hẹn trưa đến gặp mặt.

"...Bữa trưa anh tự giải quyết nhé?" Thích Tự quay lưng về phía Phó Diên Thăng, đứng trước gương, soi thấy vết đỏ trên cổ mình mới thấp giọng mắng, "Sao anh để lại dấu hôn cao thế?"

Phó Diên Thăng nghe vậy đi tới, đích thân thắt cà vạt cho hắn, cười nói: "Có sao đâu, che được mà."

****

<Epilogue>

Tô Cánh: "Chẳng lẽ cậu vẫn còn zin?"

Diệp Khâm Như: "Bộ anh thì ddeos phải à?"

Tô Cánh: "Việc quái gì tôi phải nói cho cậu!"

Phó Diên Thăng: "Hai cái người này làm khỉ gì có đối tượng mà đòi bồi bổ, lãng phí thức ăn."

Lặng lẽ tha hết nhím biển về cho bà xã...

-

vtrans by xiandzg

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi